Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIGaA8h1s

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5.

Mẹ tôi chỉ mang theo rất ít hành lý.

Cả đời vì cái nhà này mà quần quật, đến cuối cùng, chỉ một chiếc túi xách nhỏ là đủ để gom hết tất cả những gì thuộc về mẹ.

Khi mẹ xách túi bước ra khỏi phòng, mẹ của chị dâu vội vã chạy tới, tỏ vẻ giả nhân giả nghĩa giành lấy chiếc túi trên tay bà:

“Ôi chao, chị sui, sao lại làm thế này?”

“Tụi tôi sai rồi, thật không nên dọn đến ở, khiến vợ chồng chị cãi vã thành ra thế này… đúng là nghiệp chướng mà!”

Bà ta mập mạp to lớn, vừa kéo tay mẹ tôi được hai cái đã giả vờ kêu lên:

“Ui da! Trẹo lưng rồi!”

Cha của Lý Thanh Thanh lập tức lao đến, định đẩy mẹ tôi vào tường, nhưng bị tôi chặn lại giữa đường.

Bố tôi và anh trai thì đứng khoanh tay một bên, như đang xem kịch.

Cứ như thể, người đang bị bắt nạt không phải là vợ và mẹ ruột của họ.

Mẹ không thèm liếc nhìn bất kỳ ai trong căn nhà đó thêm lần nào nữa.

Tôi che chắn cho bà, hai mẹ con thẳng tiến về phía cửa.

Lúc mẹ cúi xuống thay giày, bố tôi cuối cùng cũng mở miệng:

“Phùng Huệ! Hôm nay mà bà bước chân ra khỏi cửa này, thì nhà họ Triệu từ nay không nhận hai mẹ con mày nữa!”

“Không nhận thì thôi. Ai mà cần?”

Tôi không nhịn nổi nữa — cơn giận nghẹn bao năm cuối cùng cũng bùng nổ.

Tôi quay sang, trút giận vào từng người một.

Chỉ thẳng vào bố tôi:

“Ông chỉ là một thằng hèn bắt nạt vợ con trong nhà! Bên ngoài thì cúi đầu khép nép, về nhà mới dám lớn tiếng. Tự tư, ích kỷ, cả đời vô dụng!”

Chỉ vào anh trai:

“Anh đúng là cái loại vong ân, bênh vợ quên mẹ, chẳng có chính kiến, chỉ biết cúi đầu nịnh bợ nhà vợ. Vô tích sự!”

Chỉ vào Lý Thanh Thanh:

“Ăn cơm mà không đủ bốn món thì làm mình làm mẩy, chị tưởng nhà tôi là khách sạn 5 sao? Hay là trước giờ chưa từng được ăn uống tử tế nên giờ mới lồng lên thế?”

Chỉ vào mẹ của cô ta:

“Mẹ bà bệnh, bắt mẹ tôi nấu canh, thức đêm, lau người – chứ nhà bà chết sạch hết cả rồi hả?”

Tôi chỉ thẳng vào em trai của Lý Thanh Thanh:

“Đi đứng không ra gì, tự té một cái, mà cũng đòi mẹ tôi bóp chân đấm lưng? Sao? Té đến mức thành tàn tật luôn rồi à?”

Chỉ vào cha của cô ta:

“Còn ông nữa! Mẹ tôi lo ăn lo uống cho cả nhà các người, mà ông còn trơ mặt đi đẩy bà ấy? Đồ vong ân bội nghĩa, tim gan chó sói!”

“Triệu Chân Ái! Mày muốn ăn đòn phải không?!”

Anh tôi xắn tay áo định lao tới.

Tôi rút con dao gọt trái cây giấu sẵn trong túi, giọng lạnh băng:

“Nếu không sợ chết thì cứ thử đụng vào tôi một cái xem.”

“Chân Ái, em điên rồi à?!”

Lý Thanh Thanh hốt hoảng kéo anh tôi lùi lại.

Tôi quét mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, từng câu như dao cứa:

“Tôi sẽ thuê luật sư soạn đơn ly hôn gửi tới. Từ giờ trở đi, các người sống chết thế nào — không liên quan gì đến mẹ con tôi nữa!”

Nói xong, tôi xách vali giúp mẹ, nắm tay bà rời khỏi căn nhà đó.

“Mẹ, con đưa mẹ về nhà.”

6.

Năm ngoái, tôi âm thầm mua một căn hộ nhỏ — hai phòng ngủ, một phòng khách.

Không nói với bất kỳ ai.

Mẹ tôi sau khi sắp xếp lại đồ đạc cho gọn gàng, trong lòng vẫn còn thấp thỏm lo lắng.

“Chân Ái à, con rút dao ra làm gì chứ? Nhỡ chẳng may tự làm mình bị thương thì sao? Lần sau tuyệt đối không được làm chuyện dại dột vậy nữa, biết không?”

Tôi ngồi sát lại bên mẹ, nhẹ nhàng ôm lấy vai bà, khẽ nói:

“Vì con đã quyết rồi — nhất định phải đưa mẹ đi khỏi nơi đó.

Giống như năm đó, sau kỳ thi đại học, chính mẹ cũng cầm dao, đưa con rời khỏi quê nhà.”

Lúc tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, ông bà nội bất ngờ bảo cả nhà về quê một chuyến.

Họ nói là để chúc mừng tôi đậu đại học.

Thế nhưng khi về đến quê, tôi mới biết —

đó căn bản là một cái bẫy.

Ông bà nội tôi nghe người ta nói:

“Con gái mà vào đại học rồi thì như diều đứt dây, không bao giờ quay đầu lại.”

Mà họ thì đã sớm tính dùng tiền sính lễ của tôi để trợ giúp cho đứa cháu trai đầu lòng.

Vì vậy, họ cùng bố và anh trai tôi bàn bạc, chọn sẵn một gia đình trong làng có điều kiện ngang ngửa, nhận trước mười vạn tệ làm tiền cưới, ăn với nhau một bữa gọi là đãi tiệc,

rồi định để bên đó đưa tôi về, “gạo nấu thành cơm”, chuyện coi như xong.

Tôi phát hiện có gì đó không ổn, liền đá tung cả bàn ăn rồi bỏ chạy.

Nhưng thế cô sức yếu, tôi bị họ bắt lại rất nhanh.

Mẹ của gã đàn ông kia thấy tôi cứng đầu, bèn hối con trai nhanh chóng đưa tôi về làm chuyện cho xong.

Chúng lấy giẻ rách bịt miệng tôi, dùng dây thừng trói chặt,

gã kia vác tôi lên vai, từng bước từng bước khiêng tôi về nhà hắn.

Giữa lúc tôi tuyệt vọng đến mức chỉ muốn chết quách cho xong,

mẹ tôi — người bị nhốt trong nhà kho — không biết từ đâu tìm được một con dao làm bếp, lao ra như sấm sét.

Tóc tai rối bù, người bốc mùi khói củi, bà lao lên như hổ dữ,

cầm dao chém bừa, một mình giằng tôi ra khỏi đám người.

“Tôi coi thử đứa nào dám động vào con gái tôi! Ai không sợ chết thì nhào vô đây!”

“Con gái tôi giỏi giang, nó nhất định phải vào đại học! Ai dám hủy đời nó, tôi liều mạng với kẻ đó!”

Năm ấy, tôi vốn gầy yếu do thiếu dinh dưỡng, nhưng đã cao đến một mét bảy.

Còn mẹ tôi — chưa đầy mét sáu, lại quanh năm lao động nặng nhọc,

chỉ còn da bọc xương.

Vậy mà khoảnh khắc ấy, trong mắt tôi —

bóng lưng gầy gò kia… bỗng lớn lao vững chãi như núi.

Còn vững chãi hơn cả bầu trời và mặt đất.

Ông bà nội tôi vì không đạt được mục đích, liền dọa treo cổ, nhảy sông tự tử để ép mẹ tôi mềm lòng.

Nhưng mẹ tôi vẫn không lay chuyển.

Bà báo công an, bố tôi và gã đàn ông kia đều bị tạm giam nửa tháng.

Sợ họ lại tiếp tục giở trò, mẹ gom sạch số tiền trên người dúi vào tay tôi:

“Con gái à, mẹ vô dụng… Con cầm số tiền này đi đi, ra ngoài sống, đừng quay về nữa.”

Tôi cầu xin bà đi cùng, nhưng bà nhất quyết không chịu.

Lúc đầu, tôi từng oán trách bà.

Oán bà ngu dại, tại sao không cùng tôi trốn khỏi cái chốn địa ngục ấy?

Nhưng sau này tôi mới hiểu…

Bà không ngu dại.

Bà chỉ là một người bị nhốt lại bởi thời đại mình sống.

Từ nhỏ, bà đã bị dạy rằng:

“Đàn ông là trời, là đất. Phận đàn bà sinh ra là để hầu hạ đàn ông, sinh con nối dõi.”

Bà chưa từng được học hành tử tế, chưa bao giờ biết đến thế giới rộng lớn, rực rỡ bên ngoài kia.

Nhưng vì tình yêu dành cho tôi, bà đã dám bước qua mọi rào cản,

phản kháng tất cả những định kiến được nhồi nhét từ bé đến giờ.

Nếu mẹ không thể tự cứu mình,

thì con sẽ trở thành đôi cánh,

giải thoát mẹ khỏi cái lồng giam mang tên “gia đình”.

7.

Ngay ngày thứ hai sau khi mẹ dọn đến nhà tôi, cậu đã gọi điện tới.

Trong điện thoại, cậu mắng mẹ không biết điều, lớn tuổi rồi mà chẳng suy nghĩ, bỏ lại cả nhà để theo con gái “vong ân phụ nghĩa” sống sung sướng.

“Tiểu Huệ à, có người làm mẹ như em sao? Thiết Trụ với thằng cháu trai đâu có biết nấu cơm. Em bỏ họ lại nhà, lỡ họ chết đói thì sao?”

“Đàn ông mới là chỗ dựa, mới là thứ đáng tin. Em nghĩ có thể ở với con bé Chân Ái được bao lâu? Con gái lớn rồi thì phải đi lấy chồng, sớm muộn gì cũng là người nhà khác, đến cuối cùng em cũng phải lủi thủi quay về thôi!”

“Nghe anh khuyên một câu, quay về xin lỗi nhà chồng một tiếng là xong hết, em làm lớn chuyện thế này là để làm gì chứ?”

Mẹ tôi ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại mà luống cuống tay chân, không biết nên nói gì.

Cuối cùng, mẹ kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho cậu nghe.

Cậu tôi ở đầu dây bên kia cười cợt:

“Ôi giời, có gì to tát đâu. Bên nhà thông gia người ta hiếm khi đến chơi, cháu trai phải tiếp đón đàng hoàng là đúng rồi. Không phải anh nói chứ, em cũng khéo chọn lúc bệnh, đúng lúc người ta đến thăm, trách ai được?”

“Giờ thằng cháu dỗ dành được con vợ nó, sau này sinh cho nhà họ Triệu một đứa cháu đích tôn bụ bẫm, chẳng phải càng thêm nở mày nở mặt à?”

Ánh mắt mẹ tôi dần trở nên ảm đạm.

Mặc dù trong lòng bà biết hy vọng rất mong manh,

nhưng khi cậu gọi đến, bà vẫn thầm hy vọng rằng… cậu sẽ đứng về phía bà.

Sau khi ông bà ngoại tôi mất không lâu kể từ khi mẹ lấy chồng, nhà mẹ đẻ chỉ còn lại mỗi cậu.

Nhưng có lẽ, trong lòng cậu, con trai mới là họ hàng ruột thịt đáng để bênh vực.

Tôi giật lấy điện thoại từ tay mẹ.

“Cháu là Triệu Chân Ái đây, cậu ạ.”

Đầu bên kia im bặt.

Tôi mặc kệ ông ta, cứ thế nói tiếp.

“Thứ nhất, theo như cháu biết thì mẹ cháu hiện vẫn chưa đổi họ, bà họ Phùng, không phải họ Triệu.”

“Thứ hai, hiện tại cháu chưa có ý định kết hôn, và kể cả sau này có lấy chồng, cháu tuyệt đối sẽ không chọn một gia đình nào không biết tôn trọng mẹ cháu.”

“Thứ ba, bố cháu và những người còn lại trong nhà đó đều là người trưởng thành lành lặn. Nếu không tính việc lương tâm của họ đã mục ruỗng, thì cháu chưa thấy ai có vấn đề gì về trí tuệ cả. Nếu thực sự để bản thân chết đói trong nhà, cháu chỉ có thể niệm một câu: A Di Đà Phật.”

Cậu tôi ấp úng nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được lời nào để phản bác.

Cuối cùng, ông ta đành viện đến câu “bùa chú” muôn thuở của người lớn:

“Triệu Chân Ái, người lớn nói chuyện, con nít con nôi như mày xen vào cái gì?”

Tôi biết rõ, với kiểu người như thế này thì không cần phải tốn hơi tranh luận.

Tôi lập tức cúp máy.

Tôi không ngờ, câu nói của mình cuối cùng lại ứng nghiệm —

Bố tôi… suýt nữa chết đói thật trong nhà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương