Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8.

Trong lúc đang làm việc, tôi nhận được điện thoại của mẹ.

Giọng mẹ vô cùng hoảng hốt, nói rằng bố tôi bị ngộ độc khí gas, đang cấp cứu trong bệnh viện.

Căn nhà đó là một khu tập thể cũ được mua từ rất lâu.

Hệ thống đường ống gas tự nhiên vẫn chưa được cải tạo hoàn chỉnh,

vẫn còn dùng bình gas để đun nấu.

Nghe nói là sáng nay, Lý Thanh Thanh bảo anh tôi vào bếp nấu bữa sáng.

Anh bật bếp gas vài lần không cháy, rồi quên khóa van gas, thế mà vẫn dẫn cả nhà cô ta ra ngoài ăn sáng.

Lúc ăn xong quay về, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi gas nồng nặc,

còn bố tôi thì nằm im trên giường, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Tôi chỉ thấy… buồn cười.

Đúng là quả báo.

Ông ta từng vì bênh anh trai tôi, bỏ mặc mẹ tôi đang bệnh nặng, để đi theo thông gia ra ngoài chơi.

Giờ thì đến lượt ông ta bị bỏ lại một mình.

Tôi bảo mẹ đừng vội đến bệnh viện,

đợi tôi tan làm rồi cùng đi,

dù sao ông ta nhất thời cũng chưa chết được.

Nhưng mẹ tôi xưa nay vốn là người mềm lòng.

Khi tôi đến bệnh viện, mẹ đang cúi người quỳ gối,

tay cầm giẻ lau, đang chùi sạch từng vệt nôn của bố dưới sàn nhà.

Lý Thanh Thanh gác chân ngồi trên ghế nghịch điện thoại,

anh tôi thì không thấy bóng dáng đâu.

Tôi hít một hơi thật sâu, vừa bực vừa thất vọng, đẩy mạnh cửa phòng bệnh bước vào.

Lý Thanh Thanh hờ hững liếc mắt nhìn tôi, bật cười giễu cợt:

“Bữa đó rời đi, không phải mày nói sống chết gì cũng không liên quan tới chúng mày sao? Giờ sao còn mặt dày quay lại đây?”

Ánh mắt cô ta chuyển sang nhìn mẹ tôi, sự chế nhạo càng lộ rõ trên mặt.

Mẹ đang lau sàn, tay khựng lại giữa chừng.

Tôi lấy một xấp tài liệu từ trong túi ra, đưa lên trước mặt cô ta lắc lắc:

“Mẹ tôi đến đây là để làm tròn nghĩa vụ cuối cùng của một người vợ.

Còn tôi, là để gửi đơn ly hôn cho bố.”

Lý Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại.

Bố tôi – người đang nằm nghỉ nhắm mắt trên giường – cũng mở trừng mắt nhìn, nhưng cơ thể vẫn còn yếu, chỉ có thể phát ra mấy tiếng rên khe khẽ.

Lý Thanh Thanh giật lấy xấp giấy trong tay tôi, định xé đi.

Tôi bình thản nói:

“Cô cứ xé đi. Tôi có cả đống bản sao, không thiếu vài đồng tiền in.”

Mẹ tôi lau xong sàn, đi tới bồn nước giặt giẻ lau.

Tôi đi cùng bà ra khỏi phòng bệnh.

Chiếc áo trên người mẹ là tôi mua, dù đã là size nhỏ nhất, mặc lên vẫn rộng thùng thình.

Mẹ biết tôi đang tức giận, nên chủ động lên tiếng:

“Gia Minh nói tình trạng ngộ độc của bố con khá nghiêm trọng.

Con xem mấy người trong đó, có ai biết chăm người bệnh đâu?

Mẹ không đến, biết đâu ông ấy… bị bỏ mặc tới mức không cứu được nữa.”

Một luồng nghẹn ứ chặn nơi cổ họng tôi, khô khốc, rát buốt.

Tôi gần như tức đến phát bật cười.

“Mẹ thấy lão già đó đáng thương sao?”

Tôi run run giơ tay chỉ về phía phòng bệnh:

“Bọn họ có bao giờ thấy mẹ đáng thương chưa? Lần mẹ nhập viện, có ai trong số họ mang cho mẹ một bữa cơm không? Mẹ kể cho con nghe, con nghe mà đau lòng đến rơi nước mắt.

Còn họ? Ngoài trách móc, ra lệnh, họ đã làm được gì cho mẹ?”

Cơn giận bùng phát bất ngờ của tôi khiến mẹ tôi khẽ rùng mình.

Thật ra, tôi cảm nhận được rất rõ —

Từ sau khi mẹ dọn ra khỏi nhà anh trai, trạng thái của bà vẫn không ổn.

Trong thâm tâm, mẹ vẫn là một người phụ nữ quê truyền thống,

luôn tin rằng “gia đình yên ấm thì vạn sự hanh thông”,

có chuyện gì nhịn một chút là qua.

Nếu không phải vụ nhập viện khi trước khiến bà tổn thương quá sâu,

mẹ sẽ không dám đề cập đến chuyện ly hôn,

càng không đủ dũng khí dọn khỏi nhà anh trai tôi.

Nhưng… cảm xúc như thế, liệu có giữ được bao lâu?

Với hầu hết những người lương thiện, thời gian luôn có cách xoa dịu vết thương.

Sau một thời gian đủ dài,

họ sẽ lại bắt đầu nhớ về những ký ức từng miễn cưỡng coi là hạnh phúc.

Rồi tha thứ.

Rồi quay lại.

Rồi tiếp tục lặp lại những vết xe đổ.

Thế nhưng…

Tại sao lại phải như vậy?

9.

Tôi vén tay áo mẹ lên.

Trên cánh tay bà, có một vết sẹo dài, rõ ràng đến đau lòng.

Đó là vết thương năm xưa do bố tôi cầm dao chém trúng.

Khi tôi còn nhỏ, ông nghiện đánh bài với đám người trong làng.

Có lần, thua liền mấy ngày, một kẻ miệng mồm độc địa nói:

“Nhà nào có con gái thì vận đen sẽ bám mãi, vì con gái là nghiệp chướng đội lốt người.”

Bố tôi nghe xong, nổi máu điên, uống liền mấy ly rượu.

Về đến nhà, ông nổi cơn điên, cầm dao xông đến đòi giết tôi,

nói rằng phải trừ tôi mới có thể đổi vận.

Tôi sợ đến phát khóc, gào thét chạy khắp sân.

Mẹ vừa tưới nước cho vườn rau trở về, nhìn thấy cảnh tượng đó.

Bố tôi đang cầm dao định kề vào cổ tôi,

tôi lấy tay đỡ lưỡi dao, lòng bàn tay rỉ máu không ngừng.

Mẹ lao tới tay không, cướp lấy con dao từ tay ông.

Trong lúc giằng co, ông vung dao chém mạnh vào cánh tay bà.

Máu tuôn xối xả, thịt nát lộ cả xương.

Lúc này, ông bà nội – những kẻ nãy giờ đứng xem như kịch – mới thản nhiên bước tới can ngăn.

Họ không đưa mẹ đi viện, chỉ gọi ông y tá làng đến khâu vội mấy mũi.

Cũng tiện thể khử trùng vết thương trên tay tôi.

Tôi xòe lòng bàn tay ra.

Hai vết sẹo vẫn còn đó, chưa từng mờ đi.

“Mẹ quên rồi sao? Nhưng con thì chưa từng quên.”

“Con không quên bố từng muốn giết con.

Không quên ông bà nội từng định bán con.

Càng không quên — từ nhỏ đến lớn, mẹ con mình trong cái nhà đó đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục!”

Mắt mẹ tôi rưng rưng, nghẹn ngào:

“Ngày tiễn con đi học đại học, mẹ đã dặn con phải đi thật xa, đừng bao giờ quay lại…

Nhưng con bé này, cứ cứng đầu không chịu nghe.”

“Con không phải là đứa cứng đầu không nghe lời!”

Tôi bắt đầu vỡ òa, không thể kiềm nén thêm được nữa.

“Chính mẹ là người đã kéo con ra khỏi cái vũng lầy mang tên nhà họ Triệu,

nên bây giờ… con cũng muốn kéo mẹ ra một lần!”

“Nhưng vì sao? Vì sao khi con đã đặt sẵn chiếc thang ngay trước mặt mẹ,

mẹ vẫn không chịu bước lên,

mẹ lại muốn nhảy vào cái vũng bùn ấy thêm lần nữa?!”

Nước mắt lăn dài, tôi và mẹ đối mặt nhau trong lặng im.

Từng giọt nước mắt rơi xuống nền gạch, vỡ ra như âm thanh nghẹn ngào.

Cuối cùng, mẹ tôi gật đầu. Bà đồng ý.

Bà ký vào đơn ly hôn.

Mẹ đồng ý… không hoàn toàn vì những lời tôi bật khóc gào lên,

mà vì tôi đã đưa cho bà xem loạt tin nhắn suốt bao năm qua —

tin nhắn mà bố tôi và anh trai đã dùng để tống tiền tôi.

Từ khi đậu đại học, tôi gần như không quay về nhà.

Họ moi số điện thoại của tôi từ điện thoại mẹ, rồi bắt đầu liên tục liên lạc.

Hết viện phí, cưới vợ, đãi khách, mua nhà…

đủ lý do để bắt tôi chuyển tiền.

Nếu tôi không chuyển, họ sẽ gửi ảnh mẹ tôi bị đánh đến bầm dập, sưng tím cả mặt.

Nhưng tôi không ngu.

Tôi đã âm thầm hỏi ý kiến một người bạn học ở khoa luật.

Người thân tống tiền, uy hiếp, cũng là hành vi phạm pháp.

Tôi vẫn gửi tiền.

Nhưng mỗi lần chuyển khoản, tôi đều lưu lại tin nhắn, ảnh, và biên lai.

Tôi nhìn rõ từng mức án theo luật mà họ tự đẩy mình vào.

Từ “dưới ba năm”… tăng dần thành “từ ba đến mười năm tù giam”.

Việc tống bọn họ vào tù đối với tôi mà nói — chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là — mẹ tôi phải thực lòng rời khỏi nhà họ Triệu.

Không còn lo cho họ, không còn vướng bận.

Mẹ là người có cảm giác bản thân thấp kém,

nhưng lại có tiêu chuẩn đạo đức cao ngất trời dành cho người khác.

Và khi bà biết, chính việc mình níu kéo quá khứ đã gây phiền toái cho tôi,

nỗi áy náy ấy…

đã đủ mạnh để đánh bại phần tình cảm cuối cùng bà dành cho cái nơi đó.

Đó cũng là lý do thứ hai khiến tôi những năm qua vẫn tiếp tục gửi tiền cho họ.

10.

Ông trời có mắt.

Vụ ngộ độc khí gas khiến bố tôi bị di chứng liệt nửa người.

Anh tôi và vợ không cam lòng nhưng vẫn miễn cưỡng nộp viện phí,

cũng miễn cưỡng đưa ông ta về nhà chăm sóc.

Lúc đầu, vì cảm thấy có lỗi, anh tôi còn tỏ ra quan tâm vài phần.

Nhưng người bị liệt thì khó khăn trong sinh hoạt, không thể tự lo được.

Thêm vào đó, Lý Thanh Thanh là người phiền phức, hay bới móc, khiến cuộc sống của anh tôi khổ đến mức không muốn sống.

Không chịu nổi nữa, anh tôi gọi điện cho mẹ, vừa than thở vừa xin lỗi.

Anh nói ngày trước mình quá trẻ con, không hiểu chuyện, đã quá bênh vực nhà vợ.

Anh bảo nếu mẹ chịu quay về, anh sẵn sàng quỳ xuống xin lỗi bà.

Nhưng trong mắt tôi, đó chẳng qua là nước mắt cá sấu.

Dù vậy… mẹ tôi lại có chút lay động.

Bà do dự nhìn tôi, ánh mắt đầy giằng co.

Tôi không nói thành tiếng, chỉ mấp máy môi ba chữ:

“Tiền bồi thường.”

Sau khi đón mẹ từ bệnh viện về, tôi đã nhờ người quen giúp mẹ tìm một công việc giúp việc cho một gia đình, lương tám ngàn tệ một tháng.

Nhà đó ở cùng khu với nhà tôi, buổi tối mẹ có thể về nghỉ ngơi.

Mẹ chưa từng nghĩ mình có thể kiếm được mức lương cao như vậy,

nên càng làm càng chăm chỉ, tận tụy hết lòng với cả nhà người ta.

Có việc làm ổn định, bước chân của mẹ cũng trở nên tự tin,

cả con người như sáng bừng lên một lần nữa.

Để đề phòng bất trắc, tôi đã nói dối mẹ rằng trong hợp đồng lao động có một điều khoản đặc biệt:

nếu nghỉ ngang trong thời hạn hợp đồng, phải bồi thường cho chủ nhà gấp mười lần tiền lương.

Mẹ nghe xong thì tái mét cả mặt, hốt hoảng nói:

“Trời ơi, nhiều vậy sao? Mẹ lấy đâu ra tiền mà đền chứ!”

Tôi nhẹ nhàng giải thích:

“Chỉ cần mẹ không chủ động nghỉ việc thì sẽ không sao cả.”

Tôi cố ý hỏi lại:

“Hay là… mẹ lại không muốn ly hôn nữa, muốn quay về nhà họ Triệu để chăm sóc cái đám sâu mọt đó?”

Mẹ tôi ấp úng, không lên tiếng.

Tôi giả vờ như bị tổn thương sâu sắc:

“Nếu mẹ nhất định muốn quay về, con cũng không cản được.

Cùng lắm thì… con lại tiếp tục bị bố và anh tống tiền,

cùng lắm thì… khoản tiền bồi thường của mẹ, con trả thay cũng được.”

Mẹ nắm chặt lấy tay tôi, kiên quyết nói:

“Chân Ái à, mẹ tuyệt đối sẽ không làm gánh nặng cho con nữa.

Mẹ sẽ ở lại đây làm việc đàng hoàng,

mẹ con mình sẽ sống với nhau thật tốt.”

Đối với người mềm lòng như mẹ tôi,

lời hứa miệng chẳng đáng tin.

Phải dùng thứ gì đó cụ thể, hữu hình để ràng buộc.

Giống như bây giờ.

Chỉ cần mẹ còn nhớ tới khoản tiền bồi thường đó,

cho dù có mủi lòng đến đâu, bà cũng không dám đồng ý quay về nhà họ Triệu.

Bên kia điện thoại, anh tôi đang sốt ruột đến mức phát điên,

từng tràng chửi rủa tục tĩu vang lên qua loa ngoài.

Tôi dứt khoát cúp máy,

mở danh bạ trong điện thoại mẹ,

chặn hết tất cả số liên lạc từ bên nhà cũ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương