Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
25
Giống như ngày hôm đó, lúc tôi sắp ch/ế/t.
Trong cuộc gọi cuối cùng giữa tôi và Lục Uyên, kẻ sát nhân đã nói thẳng với anh ta.
Giống như khi anh đứng ngoài công ty, gọi cho tôi, lại bị Lâm Hổ bắt máy.
Lâm Hổ một lần nữa, chẳng hề giấu giếm, nói cho anh ta biết toàn bộ.
Sự thật từ lâu đã bày ra rõ ràng trước mắt – tôi ch/ế/t rồi.
Tôi không hề diễn trò, cũng không hề trốn tránh.
Lục Uyên lẽ ra, ngoại trừ hung thủ, phải là người đầu tiên trên thế giới này biết tin tôi đã ch/ế/t.
Anh ta lẽ ra… phải biết từ rất lâu rồi.
Khi đó, tôi đang vùng vẫy trong cơn hấp hối.
Tên hung thủ cầm điện thoại khiêu khích anh ta:
“Anh thật sự không cứu vợ mình sao?”
Còn Lục Uyên, khi ấy đã nói gì?
Anh ta nói: “Vậy thì nhất định, đừng có nương tay.”
Bố tôi điên cuồng muốn thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt lấy ông,
hai mắt trợn đỏ, chỉ muốn kết liễu Lâm Hổ.
Ông hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng quỳ gối trước mặt Lục Uyên:
“Ông Lục… cầu xin cậu, tôi xin cậu…
Cho tôi g/i/ết con súc sinh này, để Tiểu Ân của tôi được yên nghỉ.
Tiểu Ân của tôi… nó là đứa con ngoan, nó chưa từng làm gì có lỗi với cậu cả.
Nó c/h/ết rồi… ch/ế/t thật rồi…”
Ông đau đớn, van nài.
Và rồi, trong bao nhiêu ngày kể từ khi tôi ra đi, lần đầu tiên ông tuyệt vọng đến mức bật khóc.
Lục Uyên như hóa đá, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, giống như một con rối đứng bất động giữa hành lang.
Cuối cùng, do quá xúc động và kiệt sức, cộng thêm bệnh tật sẵn có,bố tôi ngất lịm đi.
Xe cấp cứu lao đến, đưa bố tôi cùng Lâm Hổ đang hấp hối vào bệnh viện.
Lục Uyên thất thần, cũng đi theo đến bệnh viện.
Anh ta gắng gượng phối hợp khai báo với cảnh sát.
Khai rằng chính mắt mình thấy – do say rượu và phát bệnh tâm thần, Lâm Hổ đã vô cớ cầm d/a/o tấn công một người qua đường là bố tôi.
Bố tôi buộc phải giành dao chống trả mới khiến hắn bị thương.
Lâm Hổ vừa tỉnh, đã gào lên phản bác, nói chính bố tôi là kẻ cầm d/a/o bám theo hắn, suýt nữa g/i/ết ch/ế/t hắn.
Nhưng hắn có giấy xác nhận mắc bệnh tâm thần.
Trước đó không lâu, hắn đã dùng lý do tâm thần để thoát tội sau khi gi/ế/t c/h/ết tôi.
Cảnh sát đều biết điều này.
Không ai tin lời hắn nói.
Hơn nữa, hắn đã qua cơn nguy kịch.
Vụ việc cuối cùng được khép lại dựa trên lời khai của nhân chứng duy nhất – Lục Uyên.
Khi rời khỏi bệnh viện, có cảnh sát tỏ vẻ tiếc nuối, nói với anh ta:
“Thì ra anh chính là chồng của cô Đường.
Giá như anh đến Nam thị sớm một chút, có khi còn kịp gặp cô ấy lần cuối.”
Còn bây giờ, tôi đã sớm hóa thành một nắm tro tàn, được bố tôi an táng.
Có một viên cảnh sát bên cạnh khẽ nhắc:
“Ly thân 5 năm rồi, chắc cũng chẳng còn tình cảm gì đâu.”
Lục Uyên đứng chết lặng giữa hành lang bệnh viện.
Nghe đến đó, anh ta đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào viên cảnh sát vừa lên tiếng.
26
Như thể vừa nghe thấy một câu chuyện không thể tin nổi.
Lục Uyên sững người, ánh mắt trống rỗng và thê lương, hồi lâu không thốt nên lời.
Hai cảnh sát nhìn nhau, rồi vội vàng rời đi.
Lục Uyên ngây ngẩn nhìn theo hướng họ biến mất, rồi là dòng người qua lại không ngừng nơi hành lang bệnh viện.
Đột nhiên, anh ta bắt đầu ho dữ dội:
“Năm năm rồi… thật sự… đã năm năm rồi sao?
Sao lại… sao lại lâu đến thế?”
Từng ấy năm, chúng tôi mãi giằng co, chiến tranh lạnh.
Chỉ nói với nhau qua điện thoại những lời oán trách và chán ghét.
Cứ như thể chẳng ai nhớ nổi thời gian đã trôi qua bao lâu.
Và chớp mắt một cái… đã là năm năm, gần hai nghìn ngày đêm.
Sắc mặt Lục Uyên dần trở nên vặn vẹo vì đau đớn.
Anh ta ôm mặt, giọng khản đặc và nghẹn ngào:
“A Ân… A Ân… sao anh lại cãi nhau với em… lâu đến thế…”
Đã bao năm rồi, anh ta không gọi tôi như vậy nữa.
Tôi thấy thật trào phúng, thấy thật nực cười, nhưng lại chẳng thể cười nổi.
Quay đầu, nhìn về cuối hành lang, nơi cửa sổ tối đen như mực.
Một tiếng động nặng nề đột ngột vang lên bên tai.
Khi tôi ngoảnh lại, người đàn ông kia – sắc mặt xám xịt, ánh mắt vô hồn đột nhiên khuỵu gối ngã xuống sàn hành lang sạch bóng giữa dòng người qua lại.
Đôi mắt đỏ ngầu, tiếng thở dốc từ cổ họng vang lên đầy khó khăn và khổ sở.
Rồi bất ngờ, một ngụm m/á/u lớn trào ra, nhuộm đỏ sàn nhà.
Tôi sững sờ.
Chưa từng thấy ai khoẻ mạnh bình thường lại có thể đột ngột nôn máu đến như vậy.
Người qua đường thất thanh la hét.
Nhân viên y tế vội vã chạy đến, lo lắng đỡ anh ta dậy:
“Thưa anh, anh còn đứng dậy được không?
Mau vào phòng bệnh, để chúng tôi kiểm tra!”
Lục Uyên không nhúc nhích.
Ánh mắt mờ mịt, vô định nhìn đám bác sĩ vây quanh mình.
Rất lâu sau, dường như anh ta mới sực tỉnh.
Bàn tay run rẩy túm lấy vạt áo một bác sĩ:
“Cuối cùng… cuối cùng các người cũng đến rồi.
Xin các người… cứu… cứu vợ tôi…”
Những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn dài trên mặt anh ta, lẫn vào nước mắt.
Anh ta cứ thế, tuyệt vọng, bấn loạn, khẩn thiết cầu xin.
“Vợ tôi… cô ấy ngất trên sàn rồi…
Sao không ai cứu cô ấy?
Xin các người, cứu cô ấy đi!”
Anh ta vừa nói, vừa hoảng loạn nhìn chằm chằm xuống sàn nhà bên cạnh.
Như thể đã sinh ra ảo giác, thấy tôi đang nằm đó.
Các bác sĩ dần dần lộ rõ vẻ nghi ngờ, e rằng… anh ta điên thật rồi.
Không ai để ý, cũng không ai cứu người “nằm trên sàn” mà anh ta nói tới.
Lục Uyên càng lúc càng hoảng loạn, đột nhiên quỳ sụp trước một bác sĩ, vừa lúng túng vừa sốt sắng móc ví ra, nhét vào tay ông ấy:
“Tôi có tiền! Tôi trả tiền được!
Xin ông, xin ông… cứu cô ấy đi…”
Nhiều năm trước, khi chúng tôi chưa bắt đầu những cuộc cãi vã dai dẳng, đã từng có một khoảng thời gian khó khăn đến cùng cực.
Lần khốn đốn nhất, tôi ngất xỉu vì kiệt sức trong lúc làm việc, phải đưa vào bệnh viện.
Lục Uyên chạy đến, nhưng không đủ tiền đóng viện phí.
Hôm đó, khi tôi tỉnh lại, thấy anh ngồi cạnh giường, im lặng rơi nước mắt.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc trong ký ức suốt bao năm của mình.
Khi đó… chúng tôi vẫn còn yêu nhau.
Giờ đây, Lục Uyên tràn đầy khẩn cầu, nhìn đám bác sĩ vây quanh:
“Tôi có tiền rồi… tôi có tiền rồi… cứu… cứu vợ tôi với…”
Nhưng… không thể nữa rồi.
Trên đời này, sẽ không còn ai… có thể cứu tôi nữa.
Giống như đêm định mệnh ấy, không ai cứu nổi tôi.
Lúc tôi hấp hối, điều tôi nghe được… chỉ là một câu lạnh lùng của anh:
“Vậy thì nhất định, đừng nương tay.”
Thật trớ trêu.
Giờ anh ta lại đang quỳ ở đây, với tất cả tình cảm, với tất cả đau đớn, với tất cả sự nực cười ấy, nói rằng muốn cứu tôi.
Trong khi thi thể tôi đã yên nghỉ dưới lòng đất.
Trong khi năm năm qua, tôi đã cùng anh ta cãi vã, oán trách không dứt.
Tình cảm tôi dành cho anh, đã sớm cạn kiệt.
Thật trớ trêu.
Thật sự quá trớ trêu.
Lục Uyên thẫn thờ nhìn chằm chằm mặt đất bên cạnh, run rẩy gọi từng tiếng, cẩn trọng và tuyệt vọng:
“A Ân… A Ân… ít nhất… hãy nói với anh một câu…”
Nhưng còn có thể nói gì nữa?
Suốt năm năm qua, chúng tôi đã cãi nhau, đã nói đủ những lời oán hận.
Lúc anh hiểu lầm tôi, trách móc tôi, những lời giải thích… tôi đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần.
Anh không tin.
Vậy thì… còn có thể nói gì?
Tôi quay đầu đi, dù chỉ một ánh mắt, cũng không muốn nhìn anh thêm nữa.
Bên tai tôi, là giọng bố vừa bước ra khỏi phòng bệnh – lạnh nhạt nói:
“Tiểu Ân của tôi, đã mất rồi. Đúng như cậu mong muốn.”
Lục Uyên chấn động ngẩng đầu,
cuối cùng cũng đánh mất tia hy vọng cuối cùng trong mắt.
Anh thu mình lại, bật khóc không thành tiếng.