Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

19

Một đời của thân trúc còn dài hơn người phàm.

Trước khi ta hóa hình, đã trãi qua mấy chục năm trời.

Mộng mị huyễn hoặc, một giấc chiêm bao vạn dặm.

Trong mộng, ta trông thấy Hoàng hậu thời trẻ.

Đến khi tỉnh dậy, đã là mấy ngày sau.

Hoàng hậu ngồi bên giường, thấy ta mở mắt liền lau khóe lệ.

Bà nghẹn giọng gọi: “Thanh Nhược.”

 “Mẫu hậu.”

Trăm mối ngổn ngang không cách nào lần ra manh mối.

Ta nhìn vành mắt ửng đỏ của bà, gặng hỏi điều vẫn canh cánh.

“Chúng ta… đã từng gặp nhau trước kia rồi đúng không?”

Bà đáp, “Đúng thế.”

Hoàng hậu năm xưa mãi chẳng có con.

Một hôm, mộng thấy một khóm trúc.

Bóng trúc lay động, biến thành một cô bé vận lục la.

Hoàng hậu vừa gặp đã đem lòng yêu mến, bèn lấy mấy viên kẹo tùng tử trong tay áo trao cho nàng.

“Con là nữ nhi nhà ai?”

Cô bé không đáp, chỉ đón lấy mấy viên kẹo, rồi chợt ghé tới “chụt” một cái lên má bà.

Hoàng hậu sững sờ.

Vài giây sau, bà dò hỏi, “Nếu con ưng thuận, sao không làm nữ nhi của ta?”

“Ngự trù phòng của ta khéo tay lắm, có thể làm nhiều thứ điểm tâm cho con.”

Thấy nàng mắt sáng rỡ, Hoàng hậu mỉm cười kể thêm, “Nào là canh hạnh nhân, bánh chiên anh đào, bánh hoa sen… con được tha hồ ăn.”

Cô bé nhíu mày, có chút khó xử.

“Nhưng ta lớn lên ở nhà này, còn thiếu chủ nhà ấy ân tình, chưa kịp báo đáp.”

Hoàng hậu khẽ xoa đầu nàng.

“Không sao, ta sẽ đợi con.”

Vậy là ba tháng sau, Hoàng hậu chẩn mạch sinh con.

Qua bảy tháng nữa, sinh hạ Công chúa.

Bởi vì trong mộng thấy khóm trúc, bà đặt tên là ‘Thanh Nhược’, coi như bảo vật duy nhất trong đời.

Công chúa bẩm sinh si dại, không biết nói, hệt như mất hồn.

Nhưng điều đó không sao.

Hoàng hậu vẫn nghĩ, hai người đã có ước hẹn.

Nàng hứa sẽ chờ, thì nhất định sẽ chờ đến cùng.

Còn cô bé trúc kia, đã bảo sẽ trả xong ân đức cho nhà kia rồi quay lại, thì nhất định sẽ về.

“Vậy nên hôm ấy con cất tiếng với Mẫu hậu, Mẫu hậu liền biết ngay, con quay về rồi.”

Chớp mắt mấy năm trôi qua, tóc mai Hoàng hậu đã điểm sợi bạc.

Trong ngọn đèn lay lắt, mắt bà lấp loáng lệ.

“Chẳng có người mẹ nào mà không nhận ra nữ nhi ruột thịt của mình.”

“May thay, Thanh Nhược không để Mẫu hậu đợi quá lâu.”

Ta đưa tay, siết chặt bà vào lòng.

“Mẫu hậu.”

Ta nấc lên: “Con muốn ăn canh hạnh nhân, bánh chiên anh đào, bánh hoa sen…”

Hoàng hậu khẽ lau khóe lệ: “Được.”

Hay quá.

Thì ra tận cùng của trôi dạt bôn ba, chính là trở về.

Làm trúc cũng rất tốt.

Làm người cũng tuyệt vời.

Ta đã có nhà rồi.

20

Bởi hồn phách chưa ổn định, ta bị Hoàng hậu và Tiêu Vân ép buộc lên núi bế quan tu luyện.

Về phần Tiêu Huyền, y làm tổn hại thể diện hoàng gia, bị quy tội “đại bất kính”, chờ mùa thu chém đầu.

Trước hôm ta lên núi, y nhắn bảo muốn gặp ta một lần.

Trong ngục tối mờ tăm.

Chỉ mấy ngày không gặp, Tiêu Huyền đã tiều tụy như kẻ mất hết sức sống.

“A Nhược.”

Một lúc lâu sau, Tiêu Huyền mới cất tiếng.

“Hôm đó ta tố giác nàng, không phải ý nguyện ban đầu của ta.”

“Ta chỉ là… nghe nàng nói chẳng màng tới ta, nhất thời nóng giận.”

Một thoáng nóng giận, nên sẵn sàng hủy hoại ta ư?

Ta cười khẩy, “Ngươi thật sự bị Tiểu Đào hút đến lú lẫn rồi?”

Tiêu Huyền gục đầu, chẳng buồn nhìn ta nữa.

“Dạo gần đây, ta luôn mơ thấy chuyện kiếp trước.”

“Năm ấy nàng dẫn ta trốn chạy, ta sốt cao không hạ, họng khô rát, giữa đồng hoang chẳng có giọt nước nào, nàng bèn cắt cổ tay, dùng m/á/u để đỡ khát cho ta…”

Ta ngắt lời: “Ngươi muốn nói gì?”

Tiêu Huyền siết tay, giọng khàn đặc.

“Thì ra ngươi đối tốt với ta như thế, chẳng qua là vì huynh trưởng ư?”

“Ngươi với ta, thực không có chút tình nghĩa nào sao?”

Ta không chút do dự, xoay lưng bỏ đi.

“Một chút cũng không.”

Tiêu Huyền cười rơi nước mắt: “Được, được.”

“Ta có lỗi với ngươi. Kiếp trước là ta hại ngươi tan nát.”

Ta khựng bước.

“Ngươi đâu chỉ có lỗi với ta. Ngươi còn có lỗi với Đại công tử, có lỗi với cả nhà họ Tiêu.”

“Tiêu Huyền.” Ta dừng một thoáng, rồi nói tiếp: “Có câu hỏi ta vẫn muốn hỏi.”

Không đợi y trả lời, ta tự mình nói.

“Đại công tử đối đãi ngươi chẳng hề bạc bẽo. Cớ sao ngươi nhất quyết dồn chàng vào chỗ c/h/ế/t?”

Tiêu Huyền nhếch môi, “Bởi ta không cam tâm.”

“Hắn là đích tử nhà họ Tiêu, từ thân phận, tướng mạo đến tài học, mọi bề đều đè đầu ta.

Cơ nghiệp nhà họ Tiêu là tâm huyết một đời của hắn, ta cứ muốn hủy nó!

Cái loại ‘quang phong tĩnh nguyệt’ ấy, c/h/ế/t đi không phải vẫn bị người đời chửi rủa sao!”

Kẻ điên cuồng.

Ta ngước nhìn y: “Ngươi đích thực đáng c/h/ế/t.”

Y khẽ cười: “Nhưng ta cũng ngu muội, đời này người tử tế với ta chỉ có mỗi Tiểu Đào.”

“Kiếp này, ta còn dám mong mỏi chân tình của ngươi… Ta đúng ra phải trừ khử ngươi sớm.”

Ta điềm nhiên: “Trước khi đến đây, Tiểu Đào có dặn ta chuyển lời đến ngươi.”

“Lời gì?”

“Nàng nói, đa tạ ngươi cung phụng.”

21

Về chuyện lên núi bế quan, ta trong lòng chẳng vui.

Kiếp trước, lúc Tiêu Vân đưa ta lên núi, chàng bảo một tháng sau sẽ đón ta về.

Ai dè hôm đó ta từ sớm tinh mơ đợi mãi tới tối mịt, vẫn không thấy chàng.

Tiêu Vân lừa ta!

Ta giận dỗi xuống núi muốn cãi nhau với chàng một trận, lại phát hiện phủ họ Tiêu đã ngập tràn m/á/u tươi.

Tiêu Vân mất vì bệnh, họ Tiêu bị diệt môn.

Mọi thứ đảo lộn trời đất.

Tiêu Vân dỗ ta hết lời, ta vẫn không nguôi.

Rốt cuộc Hoàng hậu hay chuyện, bèn quả quyết bảo đảm.

“Thanh Nhược, con cứ an tâm bế quan.”

“Có Mẫu hậu trông chừng, xem trong kinh thành này còn ai dám rước Tiêu công tử!”

Mẫu hậu ơi, người lại hiểu lầm nữa rồi!

Chạm vào ánh mắt hiền từ của bà, ta đành ngậm đắng nuốt cay, cúi đầu gật như chim cút.

Hoàng hậu cười khúc khích.

Rồi sai ngự trù phòng suốt đêm làm thêm nhiều bánh kẹo ngon, bảo ta mang theo.

Ta nhìn cả bị căng phồng, muốn nói lại thôi.

“Trúc cũng phải ăn uống tử tế!”

Hoàng hậu nghiêm giọng xong, chợt dịu ánh nhìn.

“Mẫu hậu sẽ đợi con trở về.”

22

Qua một tháng nữa, hồn phách ta cuối cùng hoàn toàn hòa nhập với thân xác này.

Ngày xuống núi trùng đúng đêm trừ tịch.

“Tiểu Trúc Tử, ngươi rốt cuộc đã về!”

Trong tầm mắt, lóe lên vạt váy hồng phấn.

Ta bị lôi vào vòng tay tỏa hương ngọt, suýt thì nghẹt thở.

“Tiểu Đào, ta không đến nỗi bị ngươi hạ độc chứ?”

Tiểu Đào bực bội la lên, “Tiểu Trúc Tử, ngươi thiếu lương tâm quá!”

“Ta đâu nỡ hạ độc ngươi!”

Nói rồi, ả ngắm nghía ta, hài lòng gật gù.

“Bế quan một tháng, mặt ngươi lại tròn thêm chút nữa.”

“Chứng tỏ chẳng hề nhớ gì đến ta!”

Ta cười mắng, đẩy ả ra.

“Được rồi, ta lén lút thành mập, chẳng thèm nhớ nàng!”

Phía sau bỗng vang lên giọng nói mang ý cười.

“Vậy A Nhược có nhớ ta không?”

Ta quay đầu, chạm ngay đôi mắt ôn hòa.

Ta ngập ngừng chốc lát, chỉ bật ra một câu.

“Lâu lắm không gặp, thân thể chàng vẫn ổn chứ?”

Tiêu Vân khẽ cười, “Không ổn.”

Tim ta vừa thắt lại, chàng đã tiếp lời.

“Ta mắc bệnh tương tư.”

“Tiêu… Vân!”

Ta nhảy bổ tới định đánh chàng, lại bị chàng ôm chầm lấy.

“A Nhược. Ta rất nhớ nàng.”

Ta mím môi, cố không để lộ nụ cười nơi khóe miệng.

“Được rồi được rồi, ta biết rồi.”

“Chúng ta mau vào cung gặp Mẫu hậu thôi! Người còn đang chờ chúng ta về quây quần đêm giao thừa đấy.”

Ta nắm tay Tiểu Đào, “Tiểu Đào cùng đi!”

Tiểu Đào hừ một tiếng, “Xem như ngươi còn chút nhân nghĩa.”

Tuyết mới rơi phủ trắng đường.

Đèn hoa treo trước mỗi nhà, phản chiếu vào mắt người.

Phương xa, pháo hoa rực rỡ.

Ta khẽ siết tay Tiêu Vân, lặng lẽ ước nguyện trong lòng.

Chỉ mong… “Như hoa tựa lá, năm năm tháng tháng, cùng chung ngọn gió xuân.”

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương