Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiết mục của Vu Tri Hứa kết thúc, bầu không khí náo nhiệt trong hội trường cũng dần lắng xuống.
A Hứa: “Đang làm gì đó?”
Tôi: “Xem văn nghệ ở trường.”
A Hứa: “Hay không?”
Tôi suy nghĩ một chút:
“Cũng tạm, bình thường thôi.”
Vài giây sau, A Hứa nhắn lại:
“Ồ.”
Rõ ràng chỉ là một chữ đơn giản, vậy mà tôi lại có cảm giác như… thấy được vẻ thất vọng qua dòng chữ ấy.
Tưởng đâu cậu ấy sẽ không nhắn thêm gì nữa, không ngờ một lúc sau, điện thoại tôi lại sáng lên.
A Hứa: “Những người biểu diễn đều là sinh viên đại học hả?”
Tôi suy nghĩ rồi trả lời nghiêm túc:
“Chắc không phải đâu. Hôm nay Tri Hứa cũng tham gia biểu diễn nữa.”
Lần này, A Hứa nhắn lại cực nhanh:
“Thế nào?”
Ngay sau tin nhắn đó, như để che giấu điều gì đó, cậu ấy lại bổ sung:
“…Ý tôi là, tôi chưa từng xem anh ấy biểu diễn bao giờ.”
Trong lòng tôi cảm thấy hơi là lạ, nhưng vẫn trả lời:
“Anh ấy đánh guitar, nghe khá hay.”
A Hứa: “Chỉ vậy thôi à?”
Tôi khó hiểu:
“Thì chỉ vậy thôi.”
A Hứa vẫn chưa chịu từ bỏ:
“Cậu… chẳng phải cậu từng nói cậu rất… rung động vì cậu ta sao? Hôm nay không có chút cảm giác nào à?”
Tôi bật cười:
“Cậu sợ tôi thích anh ấy à? Lần đó tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, tôi không thích anh ấy đâu, tôi đảm bảo, hôm nay tôi không có chút cảm giác nào với anh ấy ta hết!”
Khụ khụ, nhiều nhất thì cũng chỉ là thích nhan sắc của Tri Hứa một chút, chứ đạo đức của tôi vẫn còn đó, vẫn biết giữ giới hạn!
Tôi tưởng mình đã đưa ra một câu trả lời xuất sắc, không ngờ gửi đi rồi, A Hứa lại không trả lời nữa.
Đúng là lòng dạ đàn ông, sâu như đáy biển.
*
Tối đó, tôi rảnh rỗi buồn chán, liền nhắn cho A Hứa:
“Chán quá, cậu đang làm gì đấy?”
Một lúc sau, điện thoại tôi rung lên — là tin nhắn kèm theo một tấm ảnh.
Trong ảnh là một bàn ăn tối, người chụp đang ngồi trước một bát cháo, bên thành bát lộ rõ chữ “Ngọc Thực Yến”.
Tôi nhận ra ngay. Vì tôi rất thích quán này, nhưng vì nó nằm khá xa trường và phải đặt trước mới có chỗ, nên tôi rất ít khi đi được.
Tôi bắt đầu gõ vào khung chat:
“Đây là quán tôi siêu thích luôn đó! Cậu không phải đang…”
“…làm dự án ở thành phố C à? Trùng hợp ghê, C cũng có quán này sao?”
Chưa kịp gõ xong, bức ảnh đã bị thu hồi.
Ngay sau đó, cậu ấy gửi một tin nhắn:
“Đang ăn tối.”
Ăn tối thì ăn tối, thu hồi ảnh làm gì?
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Xoá dòng đang gõ, tôi đổi lại:
“Cậu vừa thu hồi gì đấy? Tôi chưa kịp xem mà.”
A Hứa: “Một sticker thôi, lỡ tay bấm nhầm.”
Tôi thấy lòng trùng xuống, không còn hứng nói chuyện nữa.
Chỉ qua loa vài câu rồi kết thúc.
Tại sao phải nói dối tôi?
Một khả năng lóe lên trong đầu, tôi mở ứng dụng bản đồ tìm kiếm thử xem thành phố C có quán “Ngọc Thực Yến” không.
Không tìm thấy vị trí liên quan.
Nghĩa là — cậu ấy không ở thành phố C, mà đang ở ngay đây, chỉ là… không muốn gặp tôi.
Còn lừa tôi nữa! Tôi đâu phải người xấu xí hay gì…
Chưa kịp thấy tủi thân, trong lòng tôi lại dấy lên một ý nghĩ táo bạo.
Tôi kéo lại tấm ảnh đầu tiên mà A Hứa từng gửi — cái ảnh tay đang bưng đĩa gà xào ớt khô.
Quả nhiên, ngón tay thon dài, trên ngón áp út có một nốt ruồi đen nhỏ, nổi bật rõ ràng.
Nghĩ lại những gì A Hứa từng nói, so với hành động của Tri Hứa… thậm chí cả giọng nói, cả cái tên.
Tôi gần như có thể chắc chắn đến bảy, tám phần rồi.
Vậy là… người tôi đang “thả thính” bấy lâu nay, chính là Tri Hứa???
Ý nghĩ này thực sự quá chấn động.
Tôi phải bình tĩnh lại đã…
*
Sắp vào đông, thời tiết đột ngột trở lạnh, mưa kéo dài nhiều ngày.
Nhất là hôm nay, tôi ngồi trong thư viện cả chiều, đến tối trời vẫn mưa như trút.
Tôi nhắn tin cho A Hứa:
“Cậu vẫn đang ở thành phố C à? Bên A mưa to lắm, dạo này lạnh khủng khiếp luôn.”
A Hứa:
“Mặc thêm đồ ấm vào, đừng ra ngoài nữa, cẩn thận cảm lạnh.”
“Em đang ở thư viện, bên ngoài mưa to lắm,”
Tôi cố tình viết ra giọng điệu tội nghiệp một chút,
“Quên mang ô rồi, lạnh quá trời.”
Lần này, A Hứa không trả lời tin nhắn nữa.
Tôi đứng đợi dưới mái hiên trước cửa thư viện. Gió thổi mạnh, mưa tạt xiên xiên. Dù đứng trong mái che, tôi vẫn bị mưa hắt ướt cả vạt áo.
Khoảng mười phút sau, tôi thấy từ xa có một bóng người cao gầy đang bước lại. Lòng tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong màn mưa lất phất, Tri Hứa khoác áo măng tô, tay cầm một chiếc ô đen. Ngón tay cậu ấy thon dài cầm lấy cán ô, dáng người cao ráo thẳng tắp.
Cậu ấy bước tới gần, đứng dưới mái hiên, thu ô lại.
Tôi hỏi như không biết gì:
“Anh đến đây làm gì vậy?”
Vu Tri Hứa giữ vẻ điềm tĩnh, cụp mi nhẹ xuống:
“Đến thư viện tìm chút tư liệu. Còn em?”
Lúc này trong lòng tôi hơi tức — đến mức này rồi mà vẫn không chịu nhận?
Được thôi, không nhận thì tôi chờ xem anh có thể diễn đến khi nào.
“Em quên mang ô.”
“Vậy đợi anh chút,” Tri Hứa liếc tôi một cái, “Tôi vào lấy sách rồi đưa em về.”
Tôi vừa bực vừa buồn cười, chỉ đứng yên tại chỗ chờ. Một lúc sau, Tri Hứa quả thật mang ra một quyển sách.
“Đi thôi.”
Cậu ấy mở ô, tôi đi bên cạnh, hai người sánh bước một đoạn.
Tôi đột nhiên dừng lại, bước lên trước chắn ngang đường cậu ấy.
“Anh thật sự đến để mượn sách à?”
Tri Hứa hơi khựng lại, bước chân cứng đờ.
Từng giọt mưa rơi lộp độp lên mặt ô, chảy dọc theo nan ô nhỏ giọt xuống.
Chiếc ô trong tay cậu ấy nghiêng hẳn về phía tôi, phần vai cậu đã bị nước mưa tạt ướt một mảng.
“Em nên gọi anh là Dư học trưởng,”
Tôi bước lên nửa bước, tay vươn ra nắm lấy cổ tay đang cầm ô của cậu — lạnh như ngọc, thấm đẫm hơi nước.
“Hay là gọi A Hứa?”