Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đến kỳ thi giữa kỳ, đống bài tập như núi lần lượt đè lên đầu tôi, khiến tôi bỗng dưng bận tối mắt tối mũi.
Nhìn chằm chằm vào deadline ngay trước mắt – sáng mai phải nộp – tôi cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại sáng lên.
Tôi mở tin nhắn mới nhất.
À đúng: “Dạo này bận lắm hả?”
Tôi chẳng nhận ra mình đã vô thức cong môi cười, bắt đầu than vãn:
“Siêu siêu bận luôn!”
“Giờ tớ còn đang chạy deadline đây, chắc phải thức tới khuya mất…”
Tôi tiện tay chụp ảnh màn hình máy tính gửi cho cậu ấy.
À đúng: “Cậu không ở ký túc xá à?”
Để không làm phiền bạn cùng phòng, tôi đã ra ngoài tìm một cửa hàng tiện lợi mở 24h, thuê luôn một phòng riêng trong tiệm net.
“Tớ đang ở tiệm net, thuê một phòng riêng.”
À đúng: “Tối nay cậu định ở đó luôn à?”
Không hiểu sao, dù chỉ là tin nhắn văn bản, tôi lại như nghe thấy giọng điệu bất đắc dĩ bên kia, khiến tôi bỗng chột dạ.
“Làm bài tập mà…”
À đúng: “Gửi định vị tiệm net cho tôi.”
Tôi mím môi, làm theo.
À đúng: “Gọi điện được không?”
Tôi còn đang chần chừ, thì bên kia đã gửi yêu cầu gọi bằng QQ Call.
Tôi vội vàng cắm tai nghe, nhận cuộc gọi.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Tôi vô thức dùng tay quấn dây tai nghe, nhỏ giọng hỏi:
“…Tự nhiên gọi làm gì vậy?”
Bên kia, giọng nam trầm ấm lọt vào tai tôi qua lớp điện dẫn mỏng manh:
“Gọi để bên cậu có người ở cùng.”
Anh ấy im lặng một lúc rồi nói thêm:
“Cứ làm bài đi, để điện thoại vậy cũng được.”
Tim tôi lỡ vài nhịp, “Ừm… thế, thế cậu không ngủ sao?”
Tôi nghe hình như cậu ấy bật cười khẽ, vành tai tôi ngứa ngáy, vội lấy tay xoa nhẹ.
“Tôi cũng đang viết vài thứ,”
Giọng anh ấy chậm rãi, nhàn nhạt vang lên,
“Không cần gấp, cứ từ từ.”
Rõ ràng là đêm rất tĩnh lặng, ngay cả tiếng thở bên tai cũng rất khẽ, nhưng lại như từng nhịp gõ thẳng vào lòng tôi.
…Biết thế này thì làm sao mà tập trung nổi.
Tôi thở dài.
Bên kia như đang cười, pha chút bất lực:
“Tập trung đi.”
“…Ừ.”
Ba giờ sáng, tôi cuối cùng cũng làm xong bài.
Lẽ ra có thể lập tức cúp máy, vậy mà tôi lại do dự, mãi mới mở miệng:
“…Cậu còn đó không?”
“Làm xong rồi à?”
Tôi nghe thấy tiếng lật sách khẽ vang lên từ đầu dây bên kia, cậu ấy trả lời:
“Ừ, xong rồi.”
“Xong rồi thì nghỉ ngơi đi,”
Hiếm khi nghe thấy giọng cậu ấy dịu dàng đến vậy,
“Ngủ ngon.”