Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ để tăng sự hào hứng cho sinh viên, buổi lễ khai mạc giải đấu lần này còn tổ chức thêm nhiều hoạt động tương tác.
Cả hội trường như bùng nổ vì phấn khích.
Bạn cùng phòng tôi thì gần như muốn lao thẳng lên sân khấu.
Còn tôi thì…
Ngồi thẳng lưng, giữ im lặng, không dám nhúc nhích.
Nhưng trên đời này có một định luật —
Định luật Murphy.
Cái gì sợ là y như rằng sẽ đến.
Cuối chương trình có tiết mục rút thăm trúng thưởng.
Chọn ngẫu nhiên 20 khán giả tại chỗ lên sân khấu nhận quà.
Khi tôi thấy dãy số trên màn hình khớp hoàn toàn với số ghế mình đang ngồi…
Tôi đơ người.
Những người khác được gọi thì nhảy cẫng lên vui sướng tiến về sân khấu.
Tôi thì dưới sự giục giã của bạn cùng phòng, run rẩy đứng dậy, từng bước di chuyển về phía bên hông sân khấu.
Vừa cúi đầu vừa bước đi,
Một đôi giày sneaker sạch sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu.
Khuôn mặt mà tôi đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần xuất hiện ngay trước mắt.
Là anh.
Trì Tục.
Và anh — cũng đang nhìn tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi như nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Sợ anh nhận ra tôi,
Tôi hoảng loạn định vòng qua người anh.
Ngay khi tôi lướt ngang qua,
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
“Nguyện Nguyện.”
“Tối nay… có thể đặt anh làm người chơi thuê được không?”
Tên tôi bị anh khẽ gọi ra như thế,
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi kinh ngạc ngoảnh lại,
Chạm đúng vào ánh mắt mang theo nụ cười ấm áp của anh.
Nhưng tôi không kịp trả lời,
Cũng không kịp cảm thụ trọn vẹn khoảnh khắc ấy.
Bởi tôi phải lên sân khấu rút thăm.
Cả mặt nóng bừng, tôi chỉ muốn nhanh chóng rút đại một quả bóng trong hộp rồi rút lui.
Ngay giây tiếp theo.
MC kinh ngạc hét lớn:
“Là quả bóng vàng!”
“Người may mắn nhất hôm nay đã xuất hiện rồi!”
Cảm giác như ánh mắt của cả hội trường đang dồn lên người tôi.
Tôi hoàn toàn đơ người.
Bur.
Giải thưởng này…
Tôi thật sự không quá muốn đâu a a a a a!!
Nhưng không có cách nào khác.
Giữa tiếng reo hò và chúc mừng của MC,
Tôi đứng ngây ra đó, nghe anh ta hùng hồn đọc lớn:
“Chúc mừng bạn ngồi ghế số 78, đã giành được giải thưởng bí ẩn — Bộ sưu tập búp bê bông phiên bản đầy đủ của các tuyển thủ đội FD!”
“Và người sẽ trao phần quà này chính là—”
MC quay đầu nhìn về phía cánh gà.
Tôi cũng theo bản năng quay lại.
Và rồi —
Không biết từ lúc nào, Trì Tục đã bước lên sân khấu với một chiếc hộp lớn trên tay.
Ánh mắt anh đầy mong chờ nhìn về phía tôi.
MC khựng lại một chút rồi mới nói tiếp:
“À… vâng, người trao giải chính là—Trì Tục của đội FD!”
Tiếng vỗ tay vang dội.
Còn tôi thì… mồ hôi chảy ròng ròng.
Trì Tục bước đến trước mặt tôi, đưa hộp quà ra, mỉm cười:
“Thật may mắn đấy.”
“Nguyện Nguyện.”
Giọng anh rất nhẹ, rất dịu.
Và tôi biết rất rõ —
Câu ấy,
Chỉ dành riêng cho một mình tôi nghe.
Mặt tôi — càng lúc càng nóng rực!