Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Sau khi kết bạn với Trì Tục xong, việc đầu tiên tôi làm là vào xem trang cá nhân của anh.

Quả nhiên — chỉ hiển thị ba ngày gần nhất.

Chẳng thấy được gì cả.

Đang định thoát ra với chút hụt hẫng, tôi bỗng nhìn thấy ảnh nền trang cá nhân của anh là một bức ảnh chụp màn hình trong game.

Tôi phóng to lên xem.

Là cảnh hai người đang picnic check-in dưới gốc cây trong game.

Một trong hai nhân vật là ID của Trì Tục.

Còn người còn lại…

Là ID của tôi.

Tôi chết sững.

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh trước mắt.

Những ký ức đã bị phong kín từ lâu bỗng trào dâng mãnh liệt.

Hồi cấp hai, tôi từng chơi game này.

Cũng từng gặp một người bạn chơi ăn ý vô cùng.

Chúng tôi chơi với nhau mỗi ngày, cùng nhau đi khắp bản đồ, cùng nhau check-in khắp mọi nơi.

Thậm chí có những lúc chơi mệt rồi, cả hai chỉ đứng yên trong sảnh chờ, chẳng làm gì ngoài trò chuyện.

Dường như chúng tôi lúc nào cũng có vô số chuyện để kể.

Lâu dần, mẹ tôi tưởng tôi yêu sớm.

Xóa hết danh sách bạn bè trong game của tôi, tịch thu điện thoại, còn ra lệnh cấm tiệt tôi không được chơi game nữa.

Tôi đã khóc rất lâu, rất lâu.

Nhưng không có cách nào khác.

Tôi tiếc vì mình chưa kịp nói lời tạm biệt với bạn game của mình.

Tiếc vì chưa từng xin liên lạc.

Tiếc nhiều, nhiều lắm.

Nhưng rồi —

Thời gian trôi qua, ký ức về trò chơi đó cũng dần phai nhạt.

Tôi dần quên mất người bạn đã từng thân thiết biết bao trong game.

Tôi nghĩ cậu ấy chắc cũng đã sớm quên tôi rồi.

Thế nhưng giờ phút này đây.

Tôi mới phát hiện —

Hóa ra anh chưa từng quên.

Nhìn tấm ảnh screenshot có phần nhòe mờ ấy, lòng tôi bỗng dậy lên vô vàn cảm xúc khó tả.

Suy nghĩ rất lâu.

Tôi bấm gọi điện cho Trì Tục.

Chuông vang ba hồi thì được bắt máy.

Bên kia im lặng, không nói gì.

Tôi chủ động gọi tên anh bằng ID trong game:

“Xuân Nhật Tự.”

Trì Tục lập tức trả lời:

“Ừm?”

Tôi hít một hơi thật sâu.

“Em nhớ ra anh rồi.”

Đầu dây bên kia bỗng rơi vào khoảng lặng.

Lặng đến mức tôi tưởng anh đã ngủ quên mất.

Phải rất lâu sau, anh mới khẽ thở dài một tiếng.

“Thật ra, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để khiến em phải làm quen lại với anh từ đầu rồi.”

“Nguyện Nguyện.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương