Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định đi đến chỗ mà Trì Tục đã gửi định vị.
Anh ngồi ở một góc vắng ven hồ, đeo khẩu trang, khoác áo ngoài.
Bóng lưng đen hòa vào mặt hồ sáng trong dưới ánh trăng,
Khiến người ta bất giác cảm thấy một nỗi cô đơn, lặng lẽ.
Tôi còn đang nghĩ nên mở lời thế nào thì—
Anh đã nghe thấy tiếng bước chân tôi, quay đầu lại trước.
“Nguyện Nguyện, bên này.”
“À, vâng.”
Tôi chạy nhỏ đến,
Do dự một lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống cạnh anh.
“Có chuyện gì sao?”
Anh tháo khẩu trang, nhìn thẳng vào tôi.
Nói với vẻ vô cùng nghiêm túc:
“Anh muốn nói là, nếu những lời anh nhắn cho em chiều nay khiến em thấy phiền, thì anh xin lỗi.”
Tôi chợt hiểu ra.
“Không có đâu…”
Còn chưa nói hết thì anh đã ngắt lời.
“Nhưng mà, những lời đã nói ra rồi, anh nghĩ chi bằng nói thẳng mặt cho rõ ràng.”
“Nếu cứ nhắn tin, thì sẽ không đủ chân thành.”
Hồ nước lấp lánh gợn sóng, ánh trăng và sao phản chiếu trong đôi mắt anh.
Tôi nghe anh chậm rãi mở lời:
“Nguyện Nguyện, anh thích em, không hề giả dối.”
“Từ lúc còn chơi game cùng nhau khi trước, anh đã thích rồi.”
“Lúc đó anh còn chưa biết ‘thích’ là gì.”
“Chỉ biết là mỗi ngày đều muốn nói chuyện với em, muốn chơi cùng em, muốn ở bên cạnh em, cho dù chẳng làm gì cả.”
“Bởi vì em thật sự rất tốt, rất ấm áp, rất đáng yêu.”
“Sau đó em biến mất, với anh là một cú sốc lớn.”
“Mỗi ngày anh đều tìm ID của em, nhưng ngay cả lời mời kết bạn cũng không gửi đi được.”
“Anh nghĩ, nếu đã không thể tìm thấy em, vậy thì anh sẽ cố gắng để em thấy được anh.”
“Anh rảnh là luyện, chơi mỗi ngày, dần dần mới có chút tiếng tăm trong game.”
“Nhưng anh chưa từng đổi tên.”
“Vẫn không có em.”
“Đã có lúc anh nghĩ, chắc cả đời cũng không gặp lại em được nữa.”
“Em không biết đâu, hôm đó thấy bảng hạ gục hiện lên tên em, anh đã kích động đến mức nào.”
“Sau đó nghe lại giọng em, anh chắc chắn đó chính là em.”
“Lúc đó anh chỉ nghĩ: lần này, anh không muốn để mất em nữa…”
……
Trì Tục nói rất chân thành.
Còn tôi thì hoàn toàn đơ người.
Tôi lắp bắp:
“Cho dù ngoài đời em… rất tệ, rất xấu, rất mập… anh vẫn sẽ thích em sao?”
Anh không hề do dự, gật đầu.
“Có.”
“Trước đây anh chẳng biết em trông thế nào, nhưng chưa từng quên em.”
“Nguyện Nguyện, em tin anh không?”
Tôi nhìn vào đôi mắt đẹp như chứa cả trời sao của anh.
Trong đó sáng lấp lánh, trong vắt dịu dàng.
Tôi như bị mê hoặc, nhẹ nhàng gật đầu:
“Em tin anh.”