Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nghe đâu Giang xuất viện không quay làm việc nữa, mọi chuyện trong đều do anh ta tiếp quản.
đó tôi mới biết: mẹ Giang sốt sắng đến vậy không chỉ vì con trai mất khả năng sinh sản, mà còn vì Giang định sinh con trai thứ hai.
Dù gì con trai không đẻ được, còn cháu gái phân về tôi rồi.
Ông ta nghĩ: con ruột vẫn đáng tin hơn, huống hồ… bảo ông ta không thể có thêm con trai?
Giang khiến mình hoàn toàn thất vọng.
đúng thôi. Một kẻ yêu cũ dắt mũi, đội liền hai cái mũ xanh – làm sao còn mũi nắm quyền họ Giang?
Mẹ Giang không cam lòng nuôi con khác, thế cãi nhau to chồng.
họ Giang thật sự rất “sôi động”.
Còn tôi còn quan tâm nữa, coi như chuyện trà dư tửu hậu để buôn dưa lúc rảnh rỗi được.
Hai năm , công việc tôi ổn định, vào mẫu giáo.
Lúc ấy, Tranh ngỏ lời cầu tôi.
Dưới sự chứng kiến gia đình và bạn bè, tôi nhận lấy chiếc nhẫn đính từ anh.
Trong cưới, tự xung phong làm hoa đồng mẹ và “ba nuôi”.
Nhìn con bé cầm hộp nhẫn bước từng bước chập chững lên đường, nấy đều mỉm cười.
Đúng lúc ấy, cửa hội trường đột ngột đẩy mở.
Giang .
Tôi suýt không nhận anh ta.
Dù mặc phục, nhưng cả tiều tụy, còn dáng vẻ phong quang năm xưa.
Anh ta nhìn tôi:
“Vi Vi, đừng lấy anh ta. Con cần ruột nó.”
Tôi sửng sốt, không ngờ anh ta đột nhiên phát lương tâm.
“ anh đề nghị ly , con bé cần anh sao?”
Tiếng micro vang lên, âm thanh tôi được truyền khắp hội trường.
Rất nhiều lập tức nhớ trò hề họ Giang mấy năm trước, rì rầm bàn tán.
Giang mấy năm nay từng cố liên lạc tôi, nhưng tôi luôn lảng tránh.
Không ngờ hôm nay anh ta xuất ở đây.
Tôi vừa định hiệu đuổi anh ta Tranh cầm micro lên, bắt đầu tỏ tình tôi.
Giang đỏ gay, trừng mắt nhìn anh ấy.
Nhưng con gái ruột anh ta – – nghe lời tỏ tình xong vỗ tay bôm bốp như pháo nổ.
Tôi đỡ trán bất lực.
Đứa bé này còn thân Tranh hơn cả tôi. Bình thường thế, còn tự tay vả ruột ngay trong đám cưới.
Có màn “tấu hài” này, còn coi sự xuất Giang trọng nữa.
buổi tiệc kết thúc, Giang không thấy đâu.
Tôi tưởng anh ta thấy mất nên tự bỏ đi.
ngờ Tranh nói tôi – chính anh lén đưa anh ta vào, rồi bắt ép ngồi xem trọn buổi , đó mới đưa ngoài.
Tôi nhớ trước đây anh từng nói “ghen Giang ”, không phải đùa.
Giữ trong lòng tới tận bây mới trả đủ.
“Thôi, đêm tân chúng ta rồi, đừng nghĩ đến khác nữa.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, anh đè ngửa giường.
“Này, đợi …”
Câu nói chưa kịp hết anh đến nghẹn .
Thôi vậy.
Đêm xuân quý giá, không đáng để lãng phí ngoài.
HẾT.