Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi trợn mắt, hít sâu hơi:
“ dám để cũ ba nuôi của cháu?!”
“Không, …”
Bà nhanh chóng tìm trọng tâm:
“ đương hồi nào thế hả?”
Mẹ tôi mẫu mẹ hổ điển hình.
Bà lớn trong gia đình trọng nam khinh nữ, phấn đấu giành lấy.
Hồi đi học, bà từ nông thôn thi đỗ tỉnh, bạn trai xuất sắc nhất trong đám chị em .
Sau khi sinh tôi, mặc cho hàng thúc ép sinh thêm, bà vẫn kiên quyết đứa .
Không ép bản thân giỏi, bà đặt kỳ vọng rất cao tôi.
sớm điều cấm kỵ.
đại học báo cáo lịch sinh hoạt.
Bà nhấn mạnh: bạn trai qua cửa bà trước.
Bây tôi không từng lén, đúng vừa được bà khen nãy …
Bà quay liếc nhìn Nghiêm Tranh đang ngồi bên giường trông Chiêu Chiêu, rồi tay tôi, ngụ ý:
“Về , mẹ tính sổ với sau.”
Sau chuyện lần đó, mẹ tôi bắt đầu cố ý hay vô tình nhắc đến Nghiêm Tranh, thậm chí mời về ăn cơm, để cảm ơn.
Nhưng ai nhìn không hiểu rõ ý đồ của bà.
“Mẹ à, bây thật sự không muốn…”
Tôi chưa xong bị mẹ cắt lời:
“Không muốn ?”
Bà nghiến răng về :
“ không, đàn bà kia đang thai rồi, định đám cưới trước khi bụng nó to .”
“ dám vỗ ngực gia đình danh giá thể diện nữa chứ?!”
“ toàn mấy chuyện đâu không! Mới ly hôn chưa tới nửa năm vội vàng cưới , rồi mang thai, cả toàn lũ mèo mả gà đồng.”
Mẹ tôi đọc sách nhiều, nhưng sâu trong xương cốt vẫn không thoát được ảnh hưởng từ môi trường trưởng thành ngày xưa – mắng vừa văn vừa võ, không chừa đường lui cho ai.
Tôi bất lực thở dài:
“Mẹ, mình với chẳng liên quan nữa, mẹ đừng cứ nhắm ta mãi.”
“ ngoài nhìn tưởng mình tiếc nuối .”
“Tiếc nuối?!”
“Phì! Mẹ đang ngồi chờ xem đó tự vả mặt đây!”
“Vì đứa từ đâu không nhảy ra, dám bỏ vợ bỏ . Trời xanh mắt, mẹ đợi ngày nó ngã mẹ giẫm thêm cho vui!”
Tôi lắc đầu, không can nổi cơn giận của mẹ.
Trước kia bà từng thích Duy bao nhiêu, căm thù bấy nhiêu.
điều… Nghiêm Tranh quá nghe lời.
cần mẹ tôi tiếng, xuất hiện ngay, không trễ nửa phút.
Tuần này lần thứ ba ghé , tôi cảm thấy cần chuyện rõ ràng với .
Không ngờ câu thôi, khiến tôi nghẹn họng chạy luôn:
“ đồng ý với dì, rể ở rể.”
Vì tôi lảng tránh và ba tôi khuyên mẹ nên dịu , nên sau đó không khí trong mới dịu đi phần nào.