Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi giả vờ thản nhiên:
“Anh cũng thấy rồi đấy.”
“Chồng tôi bỏ vợ bỏ con, chạy theo tình làm cha hộ .”
không đáp.
Ánh đèn xe hơi mờ, tôi không nhìn rõ cảm xúc anh.
sau, giọng anh vang lên không gian nhỏ hẹp khoang xe:
“Vi Vi, …”
“Dừng lại đi.”
Không chuyện tôi là… mối mới mới, riêng chuyện hiện giờ tôi chẳng tâm trạng để mấy chuyện đó.
Tôi muốn tập trung vào công việc, nuôi dạy con cho thật tốt.
Anh vốn hiểu tôi.
Dù tôi không thẳng, nhưng anh đoán ra , cuối cùng khẽ cười, buông câu nhẹ nhõm:
“, không nữa.”
“Nhưng với mối , con em anh tiếng nuôi chắc cũng không quá đáng nhỉ?”
Anh nào cũng biết cách khó lòng từ chối.
Tôi , ngoài không biết tôi từng yêu nhau, theo giữa tôi và Tiểu Mãn, anh là “cậu” cũng hợp lý thôi.
Không biết từ đâu rọi vào luồng ánh sáng, chiếu nghiêng qua mặt anh.
Ánh sáng lướt qua tôi sững – ánh anh dịu dàng, long lanh mức lời sắp ra nghẹn lại nơi cổ họng.
Tôi không hiểu suy anh. Cũng không dám sâu thêm.
Từ hôm đó, như thực sự nhập vai.
Mỗi lần đi tiêm, anh đều đúng giờ mặt.
Tiểu Mãn cứ nháy trêu tôi, tôi bắt đầu nhìn đầy ẩn ý.
Tôi với anh rằng không cần phải nữa, kẻo hiểu lầm.
Vị bác sĩ mới khám tổng quát cho còn tưởng anh là ruột con bé.
Anh lắc đầu, cười :
“ nuôi cũng là .”
“Đã là , không thể vắng mặt những cột mốc .”
… Tôi cạn lời.
là kiểm tra sức khỏe định kỳ cho trẻ con, gì mà là “cột mốc cuộc đời”?
Nhưng Tiểu Mãn gật đầu phụ họa ở bên, tôi cũng ngại thêm.
Dù sao, đôi anh bên cạnh cũng tôi thấy yên tâm.
Trẻ con không bệnh không sao, nhưng cần trái gió trở trời chút là lớn rối loạn cả lên.
đang ngủ đột nhiên sốt cao co giật.
Không tôi hoảng loạn, tôi cũng quýnh quáng tay chân.
Giữa rối ren ấy, tiếng chuông điện thoại sắc bén vang lên, xé tan màn đêm.
Là .
Tôi vừa bắt máy, chưa kịp để anh đã vội vàng kể tình hình nước và sợ hãi.
Giọng anh ở đầu dây bên kia trầm ổn, nhẹ nhàng trấn an:
“ 115 trước đi, nghe lời bác sĩ. Anh đang , cứ giữ liên lạc với anh.”
Sau đêm rung trời chuyển đất, tôi cuối cùng cũng không thể im lặng nữa, hỏi tôi:
“Con với … rốt cuộc là gì?”
gì à?
Trải qua đêm nay, tôi thật không thể nào dối là bạn bè.
Bạn bè nào mà nửa đêm còn mặc đồ ở nhà phi giúp?
Khi cả nhà tôi đều bối rối rối tung, chính sự bình tĩnh anh đã giúp mọi việc xử lý gọn gàng nhất.
tôi kết luận luôn:
“Anh thích con đúng không? Muốn theo đuổi con hả?”
Tôi do dự chút, rồi quyết định thật:
“Anh ấy là bạn trai con.”