Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta trở thành thị thiếp của hắn, cư ngụ tại Hồng Mai Điện.
Đồng thời còn biết điều lui xuống để lại không gian riêng cho hai người họ.
Sau khi trở về viện, ta liền bắt tay vào sắp xếp món quà bất ngờ sẽ tặng cho Tô Đường Nguyệt vào ngày mai, ta còn tra cứu rất nhiều động tác múa khó.
Cho đến khi ta nhìn thấy múa trống trên đĩa, lúc đó mới khép sách lại.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Ta thổi sáo trúc trong viện, đây là một bước không thể thiếu cho món quà bất ngờ ngày mai.
Tiếng sáo mơ hồ như đang hát: “Sớm ngắm sắc trời, tối nhìn mây, đi cũng nhớ quân, ngồi cũng nhớ quân.”
Thế là vừa qua canh tý, Tiêu Tễ Vân đã đến viện của ta: “Thế Tử gia, người đến viện của thiếp, tỷ tỷ sẽ không vui đâu.”
Hắn dịu dàng đặt nụ hôn lên trán ta, nói giờ ta cũng bắt đầu nghịch ngợm rồi.
“Vậy thì ngày mai thiếp lại đến tạ tội với tỷ tỷ.”
Hắn nói ngày mai hán sẽ cùng ta đi, cũng tiện xem Tô Đường Nguyệt có thật sự thay đổi hay không.
Ta nép vào lòng hắn, siết chặt lấy eo hắn, thầm tính toán ngày tháng.
8
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Trăng sáng treo lơ lửng giữa không trung, ánh sáng nhàn nhạt như tấm lụa mỏng nhẹ, bay lất phất trên mặt đất, tựa như một lớp bạc vụn, sáng lấp lánh.
Ta cùng Tiêu Tễ Vân dùng bữa tối xong, liền cùng nhau đến phòng Tô Đường Nguyệt.
Chỉ là trong viện lại tĩnh mịch không một tiếng động.
Lờ mờ toát ra một tia khí tức quỷ dị.
“Thế tử gia, chẳng lẽ tỷ tỷ bị bệnh rồi sao? Nếu không sao lại không có ai vậy.”
Tiêu Tễ Vân không lên tiếng, nghe vậy chỉ bước nhanh, hắn rất lo lắng cho Tô Đường Nguyệt.
Ta lặng lẽ đi phía sau hắn.
Thân hình hắn cao lớn cân đối, mỗi một động tác đều toát lên vẻ ưu nhã và ung dung, cho dù không nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ riêng bóng lưng cũng khiến người ta không khỏi say đắm.
Hèn chi ta vừa gặp một lần đã thích đến không thôi.
Ngay khi chúng ta định tiếp tục tìm hiểu rõ ngọn ngành thì đột nhiên Hà Hoa hoảng loạn xuất hiện trước mặt chúng ta, quỳ xuống trước Tiêu Tễ Vân.
“Thế tử gia, nương nương đã nghỉ ngơi rồi…”
Giọng nói của nàng ta lộ rõ sự hoảng loạn và căng thẳng, bất kỳ người bình thường nào cũng có thể nhận ra sự bất thường.
Ta tiến lên một bước, khoác tay Tiêu Tễ Vân, nói rằng nếu tỷ tỷ đã ngủ, vậy thì ngày mai lại đến.
Không ngoài dự đoán, hắn đã từ chối, nói rằng nếu đã đến rồi, không thiếu chút thời gian này.
Thế là hắn buông tay ta ra, đi thẳng vào trong. Mà Hà Hoa cũng ngay lúc này lớn tiếng hô một tiếng, nói Thế Tử gia đến rồi.
Hành động của nàng ta khiến Tiêu Tễ Vân tin rằng chủ tớ hai người chắc chắn có gì đó.
Thế là Tiêu Tễ Vân nóng lòng đẩy cửa phòng ra: “Nguyệt Nhi… Tô Đường Nguyệt?”
Hắn gọi vài tiếng nhưng không ai đáp lời.
Sau đó mơ hồ nghe thấy một thanh âm của nam nhân đang kìm nén dục vọng.
Tiêu Tễ Vân ba bước gom làm hai chạy tới, vén tấm rèm kia lên.
Lúc này Tô Đường Nguyệt đang bị nam nhân ôm trong lòng, toàn thân trên dưới chỉ còn lại một chiếc yếm.
Nàng ta thấy Tiêu Tễ Vân đến thì lập tức tỉnh táo, giải thích không phải như Thế Tử nhìn thấy.
Nàng ta nói nàng ta bị người ta hãm hại, bị người ta hạ thuốc.
“Đây là ở phủ Thế Tử, vả lại kẻ nào lại dám hạ thuốc trong viện của ngươi hả?”
Tô Đường Nguyệt nhớ lại lúc hoàng hôn, nàng ta đã uống một bát chè đậu xanh do Hà Hoa bưng đến, sau đó liền cảm thấy cả người khô nóng khó chịu.
Hà Hoa còn đưa ra ý kiến cho nàng ta.
Nếu muốn đứng vững gót chân ở Thế Tử phủ thì nhất định phải có một đứa trẻ. Còn đứa trẻ đó là con của nam nhân nào, căn bản không quan trọng.
Khi ấy, nàng ta có chút động lòng, cũng có chút do dự.
Thật ra, lúc cho nam nhân vào thùng và vận chuyển vào đây, nàng ta vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Vừa rồi, nàng ta cũng muốn từ chối nam nhân đó, nàng ta đang đẩy hắn ra.
“Thế tử, là Hà Hoa, Hà Hoa…”
Chưa đợi nàng ta nói hết, Tiêu Tễ Vân đã cắt lời.
Loại lời dối trá hòng lừa gạt người như vậy, ngay cả hài tử ba tuổi cũng có thể phân biệt thật giả.
Hà Hoa nghe vậy, quỳ rạp trên đất, không hề phản bác, chủ động thừa nhận với Tiêu Tễ Vân.
Mọi chuyện đều do chủ ý của nàng ta, không liên quan đến Tô Đường Nguyệt.
Tiêu Tễ Vân càng thêm phẫn nộ, lập tức rút d.a.o kiếm bên hông ra, đặt lên cổ Tô Đường Nguyệt như muốn g.i.ế.c nàng ta.
Ta lập tức xông đến trước mặt nàng ta: “Thế Tử gia, chắc hẳn tỷ tỷ cũng chỉ là nhất thời bị quỷ ám, là vì ta mang thai, đoạt đi sủng ái của gia.”
“Nhất định tỷ tỷ nghĩ rằng nếu người có thai, gia sẽ yêu thương người như yêu thương ta, nói cho cùng là do tỷ tỷ là yêu gia.”
“Nếu gia nhất định muốn g.i.ế.c tỷ tỷ, vậy thì hãy g.i.ế.c luôn cả ta đi.”
Trong mắt Tiêu Tễ Vân lóe lên sự kinh ngạc, hắn cũng từng nghi ngờ nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là ta lại khuyên hắn đừng g.i.ế.c Tô Đường Nguyệt.