Bố ChồNg Bị LiệT, Em GáI ChồNg MuốN Tôi HiếU ThảO VớI Bố

Bố ChồNg Bị LiệT, Em GáI ChồNg MuốN Tôi HiếU ThảO VớI Bố

Hoàn thành
7 Chương
47

Giới thiệu truyện

Bố chồng tôi bị đột quỵ não, liệt nửa người. Mẹ chồng lập tức triệu tập một cuộc họp gia đình.

Chủ đề cuộc họp là… muốn về nhà tôi để dưỡng già.

Bà yêu cầu tôi nghỉ việc, ở nhà toàn thời gian để chăm bà và bố chồng.

Tất nhiên, cũng không phải bắt tôi chăm không công – bà bảo sẽ trả cho tôi 4.500 tệ/tháng.

Số tiền này do em trai chồng, em gái chồng và chồng tôi mỗi người góp một phần, chia đều.

Mẹ chồng nói thẳng:

“Cô đi làm bên ngoài cực khổ lắm cũng chỉ được tầm 5.000 tệ/tháng, ở nhà không cần bước chân ra khỏi cửa mà nhận 4.500 tệ, chẳng phải tốt hơn đi làm sao?”

Cặp vợ chồng em trai chồng và nhà em gái chồng gật đầu lia lịa.

Em trai chồng vung tay hào phóng:

“Không vấn đề gì, 1.500 tệ thì 1.500 tệ! Tuy tôi mỗi tháng chỉ được hơn 3.000 tệ tiền lương, nhưng kiếm tiền cho chị dâu tôi thấy vui.”

Em gái chồng cũng nói:

“Chị dâu kiếm được món hời lớn rồi, ở nhà khỏi lo gió táp mưa sa mà vẫn bỏ túi 4.500 tệ!”

Rồi cô ta bổ sung thêm:

“Có điều tôi phải nói rõ nhé, đã nhận lương thì chị không được sai mẹ tôi chăm bố tôi đâu. Ăn uống, đại tiểu tiện của bố tôi phải do chị toàn quyền phụ trách. Mẹ tôi chị cũng phải chăm chu đáo đấy.”

Tôi chỉ muốn chửi: Điên à?!

Bắt tôi – một nàng dâu – nghỉ việc để chăm bố chồng liệt và mẹ chồng tay chân lành lặn, hơn nữa cả ăn uống, đại tiểu tiện đều do tôi lo hết…

Mấy người nghĩ gì vậy?

Chưa nói chuyện đạo lý – việc nàng dâu chăm sóc bố chồng chuyện ăn uống, vệ sinh đã hợp lẽ chưa?

Tiền ăn uống của họ có tính vào đâu không?

Hóa ra cái 4.500 tệ đó đã bao gồm cả chi phí ăn uống, sinh hoạt cho hai cụ?