Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g74MprWoc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5.

Trước khi cưới, Lục Tùng nói rõ ràng: ba mẹ anh ấy sẽ tiếp tục sống ở quê, còn hai vợ chồng sẽ thuê nhà ở thành phố để tự lập.

Thế mà chỉ mới tuần thứ hai sau đám cưới, tan làm về đến nhà, tôi vừa mở cửa đã thấy mẹ chồng ngồi giữa phòng khách như một pho tượng phật — tay cầm túi hạt hướng dương, ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân, lạnh nhạt và xa lạ.

Tôi ngạc nhiên hỏi Lục Tùng chuyện gì xảy ra.

Anh thở dài một hơi, vẻ mặt đầy bất lực:

“Ở quê, họ hàng ai cũng nói anh bất hiếu. Nuôi lớn từng này tuổi, cưới vợ xong lại vứt bố mẹ ở quê không ngó ngàng.”

“Mẹ anh ra khỏi nhà là bị mỉa mai, người đến thăm bố anh thì bóng gió kiểu như ba mẹ anh tốn công nuôi con để người khác hưởng.”

“Mẹ anh khóc qua điện thoại, nói tủi thân, cảm thấy bị anh ruồng bỏ… Anh nghe mà không chịu nổi, nên mới vội vàng đón họ lên. Vì quá gấp nên chưa kịp bàn với em, mong em đừng giận.”

Tôi dù trong lòng có tức, nhưng nghe anh nói cũng thấy tội.

Thêm vào đó, anh còn dỗ dành rằng mẹ chồng có thể ở nhà phụ nấu cơm, dọn dẹp, chăm bố anh — hai vợ chồng tôi sẽ đỡ vất vả hơn.

Tôi tin. Nhưng vài hôm sau, bà nói không quen đường, bảo tôi tan làm nhớ ghé chợ mua đồ.

Tôi lạch bạch chạy một vòng vòng vèo tới chợ, mệt phờ, về tới nhà thì bà lại bảo không biết dùng bếp điện, nhờ tôi nấu luôn cho tiện.

Tôi thường tan ca sớm hơn, nên nghĩ cũng không quá cực. Mà mẹ chồng cũng phải ở nhà chăm người bệnh, chắc cũng khó khăn, nên tôi cắn răng chịu đựng.

Nhưng rồi, chuyện cứ lặp lại. Bà lúc đau lưng, lúc đau chân, bắt đầu giao thêm việc từng chút từng chút một.

Có lần bà nói tay đau không nhấc nổi, kêu tôi đút cơm cho bố chồng.

Lúc đó trong lòng tôi đã thấy có gì đó không ổn — nhưng nhìn ông cụ nằm đó gầy gò xanh xao, tôi lại không nỡ để ông nhịn đói.

Và thế là… tôi lại làm.

Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy mẹ chồng ngồi ăn ngon lành ở bàn, như thể chưa từng có gì xảy ra.

Từ đó trở đi, việc đút cơm cho bố chồng bà cũng giao luôn cho tôi. Có lúc thậm chí còn bảo tôi mang bô nước tiểu đi đổ.

Tôi bắt đầu hoài nghi: nếu không vì phân biệt nam nữ, có khi bà cũng định giao luôn việc lau người, tắm rửa cho bố chồng cho tôi làm nốt.

Tôi đã không dưới một lần than phiền với Lục Tùng rằng: “Mẹ anh lên sống cùng rồi, sao việc nhà của em lại nhiều hơn?”

Mỗi lần như vậy, anh ta đều làm bộ thương xót, vừa xoa bóp vai vừa nói lời ngọt ngào:

“Vất vả rồi, anh biết mà. Sau này anh sẽ cố tan ca sớm, giúp em làm việc nhà.”

Thế nhưng… hôm sau vẫn như cũ, tan làm thì muộn, việc nhà lại rơi hết lên đầu tôi.

Giờ nghĩ lại mới thấy rõ — chẳng trách lúc đó Lục Tùng nhất định đòi thuê nhà ba phòng, chắc chắn là đã có kế hoạch đón ba mẹ lên ở cùng từ lâu.

Miệng thì lúc nào cũng kêu bận, nói không chăm lo được chuyện nhà. Vậy mà lần nào tôi nấu xong, dọn dẹp xong, giặt giũ xong, anh ta cũng “vừa đúng lúc” về tới.

Chẳng qua chỉ là trốn tránh trách nhiệm, núp sau cái mác “người chồng bận rộn”.

Giờ thì hay rồi — anh ta còn định chấm mút luôn cả tiền trúng số của ba tôi.

Càng nghĩ càng tức. Cái cuộc hôn nhân này, từ đầu đến cuối, chỉ toàn là nói dối và tính toán.

Thôi, không cần nữa.

Nhưng cứ thế mà ly hôn thì lại quá nhẹ nhàng cho anh ta rồi.

Trước đây anh ta đối xử với tôi thế nào, giờ tôi sẽ từng chút từng chút, trả lại đủ cả — thậm chí gấp đôi.

6.

Tối hôm đó, Lục Tùng như thường lệ lại về muộn sau khi “tăng ca”.

Vừa bước vào nhà, anh ta đã lườm tôi một cái, mặt lạnh như băng, chẳng buồn nói một câu.

Nhưng đúng lúc anh ta vừa quay người định vào phòng ngủ, tôi chủ động tươi cười bắt chuyện:

“Chuyện tối qua em nghĩ kỹ rồi, đúng là do em hẹp hòi. Em thấy việc mua xe làm của hồi môn cho em gái anh là ý rất hay, em đồng ý.”

Lục Tùng đứng khựng lại, bàn tay đang nắm tay nắm cửa cũng cứng đờ.

Anh ta quay lại nhìn tôi, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Tôi không để anh ta có thời gian phản ứng, tiếp tục tấn công thêm một đòn ngọt ngào:

“Chỉ là mỗi tháng phải trả góp, với em gái anh thì đúng là áp lực không nhỏ. Mình để em rể biết cũng không hay. Vậy nên… em quyết định sau này sẽ ở lại công ty làm thêm mỗi ngày, kiếm thêm tiền phụ trả góp cho cái xe.”

Mắt Lục Tùng sáng rực lên, anh ta xúc động ôm chầm lấy tôi:

“Tri Ý, cuối cùng em cũng hiểu rồi! Anh biết ngay em không phải người nhỏ nhen! Em gái mà biết em nghĩ cho nó như vậy, chắc chắn nó sẽ cảm động lắm!”

Tôi mỉm cười, dịu dàng gật đầu.

Tối hôm đó, Lục Tùng thay đổi hoàn toàn thái độ, không còn lạnh nhạt như mấy ngày trước nữa.

Còn chủ động đấm bóp vai cho tôi suốt nửa tiếng, chắc trong lòng đang nghĩ: cuối cùng tôi cũng chịu “tự nguyện” để anh ta hút máu rồi.

Nhưng…

Ngày hôm sau, đúng giờ tan ca, tôi thẳng thừng dắt túi về nhà bố mẹ, không hề do dự.

Bố mẹ thấy tôi xuất hiện thì hết sức ngạc nhiên, vội vàng hỏi:

“Cãi nhau với Lục Tùng à? Hay là mẹ chồng lại làm khó con?”

Tôi nhìn họ với ánh mắt dịu dàng mà nghèn nghẹn.

Dù trước kia tôi đã làm trái ý họ, khăng khăng lấy người đàn ông đó, khiến họ thất vọng…

Vậy mà giờ phút này, họ vẫn lo cho tôi từng chút một, vẫn dang tay chờ tôi trở về.

Trong suốt một năm hôn nhân với Lục Tùng, ngày nào tôi cũng quay như chong chóng: sáng đi làm, tối về lao đầu vào nhà bếp, lau dọn, giặt giũ.

Thậm chí ngay cả cuối tuần cũng không có nổi một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa.

Dù sống chung một thành phố, tôi cũng chẳng nhớ nổi lần cuối cùng mình về nhà thăm ba mẹ là khi nào.

Có những dịp lễ tết, tôi đề nghị về ăn cơm với bố mẹ, nhưng Lục Tùng luôn gạt đi:

“Ba mẹ anh ở nhà trống trải, thấy tụi mình đi lại càng buồn. Thôi để lần sau nha.”

Lần sau, rồi lại lần sau nữa…

Tôi càng nghĩ càng thấy áy náy, rồi trong lòng dần dần càng thêm chắc chắn — tôi muốn ly hôn.

Không phải chỉ vì mâu thuẫn, mà vì tôi đang bị bào mòn, từng chút một.

Hôm đó, tôi vừa ăn cơm xong, mẹ nhất quyết không cho tôi rửa bát, còn đuổi tôi ra phòng khách xem ti vi.

Bố vui vẻ bưng tới đĩa trái cây tôi thích nhất, còn cố tình chuyển đúng kênh chương trình tôi hay coi.

Tôi nằm dài trên ghế sofa, ánh đèn dịu nhẹ, tiếng ti vi quen thuộc vang bên tai — và tôi bỗng chốc nhận ra:

Đã bao lâu rồi mình không được sống như thế này?

Không mệt mỏi. Không uất nghẹn. Không rón rén từng lời nói.

Chỉ là một đứa con, vô tư bên bố mẹ.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên — là Lục Tùng.

Tôi vừa bắt máy, anh ta đã hấp tấp nói ngay:

“Sao em còn chưa về nhà? Em gái anh với em rể đến ăn tối hôm nay đấy! Em không quên chuyện này rồi chứ?”

7.

Vừa nghe câu đầu tiên từ Lục Tùng, tôi còn tưởng anh ta lo tôi về muộn có chuyện gì không ổn.

Kết quả, câu thứ hai đã đập tan chút áy náy còn sót lại trong lòng tôi.

Anh ta gọi điện cuống quýt, là để… kêu tôi mau về nấu cơm.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, tai đã vang lên tiếng lạo xạo rồi ngay sau đó là giọng chua ngoa chói tai của mẹ chồng, suýt nữa đâm thủng màng nhĩ tôi:

“Cô còn chưa về nấu cơm là sao? Muốn cho cả nhà này nhịn đói à?”

“Uyển Uyển với chồng sắp cưới vất vả mới đến nhà ăn bữa cơm, cô không biết lo chuẩn bị trước? Để khách ngồi chờ đói bụng như vậy, cô còn ra dáng chị dâu gì nữa hả?”

“Ba mẹ cô hồi đó dạy dỗ kiểu gì vậy? Có tin tôi gọi điện cho họ, bảo họ dạy lại con gái không?!”

Tôi tức đến nghẹn họng.

Trước giờ tôi luôn nhịn. Vì Lục Tùng. Vì cái gọi là hòa thuận gia đình.

Tôi tự nhủ mẹ chồng vất vả trông nom bố chồng nằm liệt, lời có chua ngoa tí cũng nhắm mắt cho qua.

Nhưng hôm nay… bà ta lại lôi cả ba mẹ tôi vào.

Tôi có thể chịu đựng vì bản thân. Nhưng đụng đến ba mẹ — là không được.

Lúc này, Lục Tùng giành lại điện thoại, hạ giọng như thể đang hòa giải:

“Ý mẹ là… em gái anh với chồng sắp cưới đang ngồi đợi. Sắp cưới rồi, mình không thể để họ có ấn tượng xấu. Em đang ở đâu thì nhanh về nấu cơm đi nhé.”

Tôi hít sâu một hơi, kìm nén cơn giận như nuốt phải đá lửa, giọng vô tội mềm mại như nước:

“Chồng à, anh quên rồi sao? Em còn có thể đi đâu được chứ, tất nhiên là đang ở công ty làm thêm kiếm tiền trả góp mua xe cho em gái anh rồi!

Hôm qua không phải em đã nói với anh rõ ràng rồi à?”

Đầu dây bên kia, Lục Tùng rõ ràng sững lại.

Sau vài giây im lặng lúng túng, anh ta mới ấp úng nói:

“À… à vậy hả? Thế em tăng ca đến mấy giờ? Uyển Uyển với chồng cô ấy còn đang đợi ăn cơm mà…”

Tôi bực không tả nổi, chỉ muốn trợn trắng mắt.

Ý là cả nhà đó giờ sống nhờ gió thổi à? Trước khi tôi cưới về thì ăn bằng ánh trăng chắc?

Tôi làm ra vẻ khó xử, cố ý nhấn giọng:

“Chắc phải muộn lắm… sếp em vẫn còn trong phòng làm việc, em không tiện nghe điện thoại đâu. Tạm thời vậy nhé!”

Chưa kịp để anh ta mở miệng, tôi dứt khoát dập máy.

Sau đó nằm phè ra tiếp tục xem TV, lòng sướng như mở cờ.

Tối muộn, tôi mới thong thả về nhà.

Mẹ chồng đã ngủ. Lục Tùng ngồi trong phòng khách, nhìn tôi mấy lần như muốn nói gì đó, rồi lại thôi.

Tôi biết, bữa cơm “tiếp khách” tối nay không có người nấu, nên cuối cùng họ phải dắt nhau ra ngoài ăn.

Mà Lục Tùng sĩ diện, lại đang trong vai “anh rể hào phóng”, chắc chắn không thể keo kiệt.

Nghe nói một bữa hơn cả ngàn tệ, giờ đang đau ví muốn khóc cũng không dám hé răng.

Còn tôi thì sao?

Lý do tôi đưa ra không thể bắt bẻ: tăng ca vì “chính nghĩa”, lo cho chiếc xe của em gái chồng tương lai.

Chơi đẹp, không ồn ào, không cãi vã, nhưng đủ khiến anh ta tức đến nghẹn cổ.

Cuối cùng, chỉ thấy Lục Tùng ôm cục tức, mặt mày chán nản, chui vào chăn lăn ra ngủ.

Còn tôi?

Tôi rửa mặt sạch sẽ, dưỡng da đầy đủ, nằm lên giường mà trong lòng nhẹ tênh.

Bởi vì tôi biết — trò chơi này, tôi đã đổi vai rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương