Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIGaA8h1s

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8.

Từ hôm đó trở đi, tôi bắt đầu học theo phong cách của Lục Tùng — ngày nào cũng “tăng ca”.

Thực tế thì… tôi đều về nhà bố mẹ ăn cơm, xem tivi, nằm ghế sofa lật điện thoại chơi chữ thả ga.

Chưa đầy một tuần, người đầu tiên không chịu nổi là mẹ chồng.

Trước kia, mỗi ngày tôi đi làm về là lập tức xắn tay nấu cơm, dọn dẹp, giặt giũ.

Bà chỉ cần ngồi rung đùi chờ ăn, ăn xong còn có thể ung dung đi ra quảng trường nhảy múa tập thể dục.

Giờ thì khác — bà phải tự đi chợ, tự nấu cơm, tự chăm chồng. Những việc mà trước đây bà “vô hình” đẩy hết sang tôi, giờ quay về lại đúng chỗ.

Mỗi sáng tôi ra khỏi cửa, bà đều đứng lầm bầm phía sau, kiểu gì cũng không quên nhắn:

“Tan ca nhớ về sớm đấy!”

Tôi ngoài miệng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng… hết giờ vẫn “tăng ca như thường”.

Thấy dặn tôi không ăn thua, bà quay sang méc Lục Tùng:

“Cô ta mượn cớ đi làm để trốn hết việc nhà, không giống dâu có trách nhiệm chút nào!”

Lục Tùng nghe xong thì cũng bắt đầu bực.

Trước kia, anh ta luôn canh đúng giờ về nhà.

Vì biết tôi sẽ xử lý hết mọi thứ, nên mỗi tối anh ta chỉ việc đến — ngồi vào bàn — ăn — rồi đứng dậy đi tắm.

Không phải rửa chén. Không phải dọn dẹp. Không cần đụng tay bất cứ việc gì.

Tôi thấy anh đi làm về muộn, cũng chẳng nỡ than vãn gì.

Nhưng giờ thì khác.

Anh ta về nhà muộn, không có cơm nóng, bát đũa lạnh ngắt.

Mẹ thì không nấu nổi, lại quay sang bắt anh ta chăm sóc bố.

Dù là cha ruột, nhưng chỉ vài ngày đã thấy không ổn, liền bắt đầu khó chịu.

Một tối nọ, anh ta ngồi chờ tôi ở phòng khách, thấy tôi về thì nghiêm mặt hỏi:

“Dạo này sao em ngày nào cũng tăng ca? Công ty nhiều việc đến vậy à?”

“Làm thì làm, nhưng bây giờ đến nhà cũng chẳng lo. Em nói xem, đi làm có thể quan trọng hơn gia đình sao?”

Tôi chẳng hề chột dạ, ngược lại còn nói một cách đầy chính nghĩa:

“Trước đây em nghe lời anh, lấy gia đình làm ưu tiên, lần nào cũng từ chối tăng ca, vừa hết giờ là cắm đầu chạy về nhà nấu cơm.

Cấp trên em khi đó bực lắm, suýt nữa còn cho vào danh sách bị đào thải.”

“Nhưng giờ thì khác rồi. Giờ chuyện quan trọng nhất là trả góp tiền mua xe cho em gái anh. Em phải dốc hết sức vì… em gái anh chứ!”

“Giờ thấy em chăm chỉ làm thêm, sếp khen em biết cố gắng, nói sang năm tăng lương sẽ ưu tiên xem xét. Vậy chẳng phải càng tốt sao? Em càng có nhiều tiền, thì càng đỡ gánh nặng cho em gái anh mà.”

Lục Tùng nghe xong, mặt lúc đỏ lúc trắng, muốn phản bác mà mãi không thốt nổi câu nào.

Miệng thì há ra, nhưng chẳng có chữ nào lọt ra được.

Anh ta nghẹn.

Mà tôi thì… mỉm cười. Vì tôi biết — đây mới chỉ là mở màn thôi.

9.

Sáng hôm sau, tôi vừa đặt chân đến công ty thì Lục Tùng đã gọi điện tới, giọng hấp tấp như có chuyện cháy nhà:

“Xe đâu rồi? Em lấy xe đi đâu rồi?”

Tôi thong thả đáp, giọng còn nhàn nhã như đang vừa gõ bàn phím vừa nói chuyện:

“Dạo này em tăng ca suốt, về thì hết chuyến tàu điện, bắt taxi thì tốn gần hết tiền làm thêm.

Cứ thế này thì bao giờ mới đủ tiền trả góp mua xe cho em gái anh được, đúng không?”

“Nên tối qua em nghĩ kỹ rồi: anh tan làm sớm, ngồi tàu điện cũng tiện. Còn em làm xa, đi vòng vèo lắm, thôi thì để em lấy xe đi làm. Xăng vẫn rẻ hơn tiền taxi mà, nhỉ?”

Xe đó vốn là của hồi môn mà ba mẹ tôi cho tôi, vậy mà từ ngày cưới, người sử dụng nó lại là anh ta.

Lục Tùng trước từng viện cớ bảo: tuyến metro của anh quá đông, tan làm mệt không còn sức chen lấn, nên “vì sức khỏe”, xin tôi nhường xe.

Còn tôi? Công ty xa gấp đôi, lại phải chuyển line hai lần, đi tàu điện mất cả tiếng đồng hồ.

Hôm nay lần đầu tiên tôi được tự lái xe đi làm – chỉ mất nửa tiếng, đến nơi còn dư thời gian.

Không chen chúc, không mồ hôi, không mệt mỏi — cảm giác ấy thật sự tuyệt.

Điện thoại bên kia im lặng mất mấy giây, rồi Lục Tùng lập tức hoảng lên:

“Hôm nay công ty có họp sớm, anh mà đi tàu thì chắc chắn muộn mất! Sao em lấy xe không nói trước với anh?!”

Tôi vẫn giữ nguyên giọng điệu bình thản, như đang thật lòng nghĩ cho anh:

“Sáng em cũng vội mà, không kịp nhắn. Thế thì anh bắt taxi đi nha? Em vừa lái xe đến công ty mà thấy tiện thật đấy!

Giờ mới hiểu vì sao ba mẹ em nhất quyết phải cho em một chiếc xe làm của hồi môn.

Nghĩ lại thì, đúng là anh nói đúng — cưới gả mà không có xe thì bất tiện lắm! Nên việc mua xe tặng em gái anh là hoàn toàn chính đáng mà!”

“Thôi, em bận rồi, phải làm việc để có tiền… trả góp mua xe cho em gái đây!”

Lục Tùng hoàn toàn cứng họng, không còn gì để nói.

Đến trưa, tôi còn nhận được tin nhắn anh ta gửi đến — một tràng dài oán trách đầy ấm ức.

Anh ta nói sáng nay đúng vào giờ cao điểm, gọi mãi chẳng bắt được taxi.

Hôm nay công ty lại có cuộc họp quan trọng, xui xẻo hơn nữa là… tổng giám đốc cũng tham dự.

Kết quả, anh ta đến muộn nửa tiếng đồng hồ — trước mặt toàn bộ phòng ban.

Tổng giám đốc tuy không nói gì, nhưng sau khi ông ấy rời đi, cấp trên của anh ta đã gọi vào phòng riêng, đóng cửa mắng một trận nên thân.

Thưởng tháng này? Bay màu toàn bộ.

Tôi ngồi trong phòng ăn đọc tin nhắn, môi khẽ nhếch lên.

Tâm trạng vui không tưởng — bữa trưa cũng vì thế mà ăn ngon bất ngờ, tôi còn ăn thêm nửa bát cơm.

Thật ra… tôi chẳng làm gì cả.

Chỉ là trả lại đúng những gì anh ta từng đòi hỏi tôi làm, từng viện cớ để mình được thoải mái còn tôi thì phải gồng gánh.

Chút công bằng nhỏ nhoi, cũng đủ khiến tôi thấy món cơm hôm nay… thơm đến lạ.

10.

Chưa đầy nửa tháng trôi qua trong sự tự do tự tại, Lục Tùng bắt đầu sinh nghi.

Lấy cớ lo tôi ở công ty tăng ca sẽ đói bụng, anh ta đột nhiên chủ động mang đồ ăn đến tận nơi.

Ban đầu tôi nhất quyết từ chối, nhưng càng từ chối, anh ta càng bám dai.

Cuối cùng còn buông một câu: “Anh đang đứng trước tòa nhà công ty em rồi, không thể mang về được, lên giao tận tay nhé.”

Chắc anh ta tin chắc tôi không hề tăng ca ở công ty, định đột kích cho tôi một phen ngượng mặt.

Kết quả, khi thấy tôi đường đường chính chính bước ra từ tòa nhà, mắt anh ta trừng lớn, mặt đổi màu như sắp nghẹt thở — giận đến mức xanh lè.

Không nói một lời, anh ta nhét phịch cái hộp cơm giữ nhiệt vào tay tôi, mặt hằm hằm quay người bỏ đi.

Tôi nhìn bóng lưng anh ta giận đùng đùng, khóe môi suýt nữa không kiềm được mà cong lên — vui muốn bật cười.

Thật ra hôm nay tôi cố ý ở lại công ty tăng ca.

Tôi đã đoán được nước cờ này từ mấy hôm trước, khi anh ta lén mở Taobao của tôi lúc tôi đang tắm, tra địa chỉ nhận hàng để xác minh chỗ tôi làm việc.

Tôi không nói gì, chỉ âm thầm giăng sẵn bẫy.

Những ngày này tôi đều cố tình ở công ty trễ giờ, chờ xem anh ta có “ra chiêu” hay không.

Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán.

Thế nhưng, việc bị lật ngược thế cờ khiến Lục Tùng càng bực bội hơn.

Xe không được đi, cơm không ai nấu, việc nhà phải làm, mà lại không thể kiếm cớ trách móc tôi — đúng là vừa nghẹn vừa cay.

Vài ngày liền, mỗi lần tôi về nhà đều thấy anh ta mặt mày tối sầm, chẳng thèm mở miệng.

Tôi chỉ thấy buồn cười.

Mới có mấy tuần đã không chịu nổi rồi?

Vậy mà có bao giờ anh tự hỏi: một năm qua tôi đã sống thế nào hay chưa?

Tối nay tôi vẫn tăng ca muộn mới về.

Vừa mở cửa, không ngờ lại thấy Lục Tùng và mẹ chồng ngồi trong phòng khách, mặt mày nặng như mây giông, chưa ngủ.

Tư thế ấy, sắc mặt ấy —

Chẳng khác nào tôi vừa bước vào Khải Phong phủ, chuẩn bị lĩnh án như phạm nhân chờ xử tội.

Người mở màn, dĩ nhiên là mẹ chồng.

“Cô dạo này sao ngày nào cũng tăng ca, nhà cửa không màng, còn ra cái thể thống gì không?

Trên đời này có cô con dâu nào như cô không?

Không quan tâm chồng, không chăm sóc cha mẹ chồng, việc nhà thì vứt hết cho chúng tôi — cả ngày chỉ biết ở công ty, cô tưởng cô là ai?”

Lục Tùng cũng chau mày phụ họa:

“Người ta vợ người ta thì biết điều, lúc nào cũng coi chồng và cha mẹ chồng là trung tâm.

Còn em bây giờ… anh thấy có khác gì độc thân đâu?”

Tôi vừa hé môi định nói thì anh ta đã vội vàng cắt lời, giọng mang theo chút giả vờ ôn hòa:

“Anh biết em làm vậy là nghĩ cho em gái anh, nhưng em cũng không thể bỏ bê cả nhà.

Anh đi làm về mà đến một bữa cơm nóng cũng không có, thế này gọi là gì chứ?”

Tôi nhìn họ, ánh mắt lạnh dần.

Cuối cùng cũng lòi đuôi cáo rồi.

Tôi bình tĩnh hỏi:

“Thế… anh muốn sao?”

Lục Tùng nghiêm mặt, hắng giọng, như thể đang chuẩn bị đưa ra “phương án hợp lý nhất thế giới”:

“Anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi.

Bố mẹ em đều là công nhân nhà nước lâu năm, chắc chắn tiết kiệm cũng được kha khá.”

“Chi bằng… bây giờ mình mượn ba mẹ em một khoản, mua xe trả hết cho em gái anh, đỡ để em phải gồng gánh tăng ca nữa.”

“Tiền vay thì… sau này từ từ trả cũng được. Anh thấy cách này rất hợp tình hợp lý.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương