Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Tưởng vẫn tỉnh bơ, ánh mắt thì cứ liếc qua Ultraman Tiga lia lịa.
Chẳng mấy chốc chịu thua, nghịch Ultraman nhường đôi chân mũm mĩm tôi ngồi xuống.
Tôi ngồi gặng hỏi hồi ban ngày.
bĩu môi:
“Ối, không phải mẹ không tin con sao? Giờ hỏi làm . Bé con đây chỉ đứa trẻ năm tuổi, chữ chưa biết hết, sao tin được.”
Từng câu xổ ra rành rọt.
Tôi ngớ người, xong sực tỉnh – đang bê nguyên lời tôi nói ban ngày ra chọc lại.
tính cà khịa này y chang ông ba khó ưa của .
Tới lúc Cố Ly trở về phòng, tôi đang cắm trên app Cà Chua tìm truyện về mấy đứa nhỏ trọng sinh. Lục mãi được vài cuốn, đọc tí thì anh bắt đầu giở trò quyến rũ.
sơ mi vứt ra, cơ bụng sáu múi phơi bày.
Tôi lau nước miếng, quay đi nghiêm nghị:
“Anh làm thế, em có nói, mau mặc quần vào đi!”
hôm nay anh đặc biệt nhiệt tình, chỉ vài chiêu khiến tôi run rẩy. Ý thức dần mơ hồ, anh mở tủ lấy ra hộp nhỏ. Đúng lúc đó, điện thoại reo.
Trong cảnh mặn nồng, tiếng chuông điện thoại chướng tai cực độ. Tôi đỏ đẩy anh ra.
Anh cau mày khó chịu, đứng dậy . Thấy tên người gọi, sắc anh thoáng sững lại.
Tôi lập nhận ra có đó không ổn, chẳng buồn quan tâm mình đang mặc , liền áp sát .
Người gọi Cố Vãn Vãn. Giọng cô nức nở, tội nghiệp.
Tôi theo bản năng Cố Ly.
Anh im lặng vài giây rồi hỏi:
“Em đang ở đâu?”
Cố Vãn Vãn nghẹn ngào:
“Em ở quán cà phê anh hay hồi đại học… Anh ơi, nhanh nhé, em sợ lắm.”
Anh “ừm” tiếng, cúp máy xong liếc tôi.
Tôi hào phóng phẩy tay, cười:
“Không sao đâu, anh đi đi. Muộn vậy rồi cô ở ngoài cũng nguy hiểm.”
Tôi nằm xuống giả vờ ngủ, như thể chẳng có .
Chẳng lâu sau tiếng loạt soạt thay quần , lòng tôi chua xót, bàn tay đặt lên ngực trái.
Bao năm kết hôn, hóa ra trong tim anh vẫn giữ chỗ nữ .
Tôi chưa nghĩ xong tranh quyền nuôi con thì cả người bị bế bổng.
Tôi hoảng hốt, theo phản xạ ôm chặt cổ anh.
Anh mặc quần tôi thấp giọng:
“Anh không yên tâm để em ở nhà mình.”
Trước khi ra ngoài, anh khoác tôi gió màu kaki – đôi với anh.
quán cà phê, khoảnh khắc Cố Vãn Vãn thấy tôi, mắt tròn xoe, rồi tối quát:
“Hồ ly tinh! Tôi gọi anh tôi, cô làm ?”
Tôi nhíu mày. Đây nữ sao?
mở miệng mắng công dân tuân thủ pháp luật như tôi hồ ly tinh à?
Cô định xổ thêm vài câu bị Cố Ly lạnh giọng cắt ngang:
“Cố Vãn Vãn, cô chị dâu của em.”
Nguyên người anh tỏa ra khí lạnh, mũi rõ không vui.
Tôi giật mình, chu môi lên.
Cố Vãn Vãn ngớ người, kinh ngạc anh trai. Từ trước nay anh trai chưa từng nặng lời với cô , vậy bây giờ lại vì người phụ nữ khác quát.
Cô , không quên “diễn” sự, nhào vào lòng Cố Ly hu hu:
“Anh ơi, em không gả Thẩm Thiếu Khanh nữa, em hối hận rồi, em không lấy anh !”
Tay Cố Ly cứng đờ giữa không trung hồi.
Thấy em gái dữ quá, anh thăm dò vỗ an ủi.
vỗ , cô lập ôm chặt hơn. Tôi ghen mức bốc khói, lườm thẳng Cố Ly.
Thấy tôi , hai người vội buông nhau ra. Lúc đó tôi cười mỉm.
Cố Vãn Vãn vẫn , nước mắt rơi lã chã.
Quan hệ giữa cô với nam vốn rất êm đẹp, nên tôi tò mò hỏi luôn:
“Vậy rốt cuộc cô với Thẩm Thiếu Khanh xảy ra ? anh không yêu cô hay cô không yêu anh ?”