Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
kiểu có bên hết tình cảm.
Cô ta lập tức ngừng khóc, trừng mắt tôi:
“Liên quan đến cô!”
sang Cố , nũng nịu:
“Anh ơi, ba mẹ vẫn giận em… em có thể ở với anh không? Nếu ngay anh không chứa chấp, em thật sự chẳng để .”
Cố chẳng nghĩ ngợi:
“Không tiện lắm.”
Nghe bốn chữ này, trong lòng tôi tự khen mình.
Bao kết , tôi đã lừa anh ấy không ít lần.
Lúc đầu, tôi bịa mình là bạn gái anh, là bên anh đời, ngoài chỉ xem anh là công cụ. Anh biết tôi ám chỉ Cố Vãn Vãn, tôi mặc kệ.
Đến khi kết , sinh Tưởng Tưởng, tôi ngày nào lừa rằng tôi và con là quan trọng nhất, ngoài chỉ là khách qua đường.
hiệu quả bây đúng là quá ổn.
Mặt Cố Vãn Vãn đơ ra, không tin nổi. cô ta sang chỉ trích tôi:
“Có phải cô xúi giục anh tôi không? Cô độc ác quá! Tôi và anh tôi quen mấy chục , cô với anh ấy quen được mấy chứ!”
Nghe mà tôi chỉ bĩu môi khinh khỉnh.
Em gái à, em quen anh không quá hai mươi mấy , chị đây sẽ bầu bạn đời, so cái ?
lời này tôi không dám nói thẳng. bây dễ cáu, lỡ cô ta nghĩ quẩn g.i.ế.c tôi khổ.
Cuối cùng, Cố giải quyết tạm thời bằng cách đặt phòng khách sạn sao cô ta, chuyện khác để mai tính.
Trên đường , anh lái xe, tôi buồn chán cầm điện thoại anh chơi Candy Crush.
Chơi chưa được mấy ván, tin nhắn hiện lên:
[Anh ơi, em cảm thấy Diệp Kim Triều công kích em, anh có thể với cô ta không?]
Diệp Kim Triều chính là tên tôi ở thế giới này.
Tôi lặng thinh anh đang tập trung lái xe.
Anh bắt gặp ánh mắt liền hỏi:
“Có chuyện thế?”
Tôi định đưa tin nhắn anh xem, ngay giây sau, nó đã thu hồi.
Trong giao diện chỉ dòng chữ: tin nhắn đã thu hồi.
Anh hỏi:
“Em ấy nhắn vậy?”
Tôi thản nhiên:
“Không có .”
màn hình game, giả vờ bấm tiếp, trong lòng cứ nhớ mãi lời cô ta gửi.
Trong mắt Cố , Cố Vãn Vãn chỉ là tiểu thư đỏng đảnh, thích nũng nịu.
Lời lẽ hỗn xược vừa , chắc anh nghĩ chỉ là do tâm trạng bốc đồng. Anh vài lần thôi, không nói thêm.
Sáng sau, Cố Vãn Vãn vác đống đồ đạc xông thẳng vào tôi, bộ dáng như bà chủ.
“Dì Vương, dì mang hành lý lên phòng bên trái tầng hai tôi. Dì Vương, tôi đói , xong làm luôn bữa sáng tôi trước.”
Cô ta chỉ trỏ hồi thấy tôi đứng trên tầng hai, mặt cau có vì đánh thức.
Tôi lạnh lùng, y như thiếu ngủ.
Cô ta “hừ” tiếng, lưng bật tivi, ngồi sofa gặm hạt dưa.
Cố vừa tắm rửa xong ra, thấy mặt tôi đen sì bản năng dỗ dành.
Tôi lạnh mặt , nhắc:
“Mau cô em gái ‘tốt’ của anh kìa.”
Tôi hiếm khi nổi giận, qua giày vò đến tận gần ba sáng. hơn bảy , tôi ngủ được chưa tới bốn tiếng.
Anh thoáng sững, lúc này chú ý đến Cố Vãn Vãn trên sofa.
Cố Vãn Vãn lập tức bĩu môi tức tối, chạy lên lầu kể chuyện qua sau khi chúng tôi , không thiếu chữ.
Tóm là Thẩm Thiếu Khanh tìm được cô ta, ép buộc kéo cái tồi tàn kia.
Nếu qua không có bảo vệ cản chắc cô ta đã lôi .
Cô ta ngước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Anh ơi, khách sạn không an toàn, ba mẹ không em , em chỉ có thể tới chỗ anh thôi.”