Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Tôi nhất thời nghẹn lời.

Mẹ của Úc Diễn Thần là một người phụ nữ sống vì tình yêu, nhầm lẫn mà kết hôn với Úc Huân.

Sau khi cưới, Úc Huân chỉ cung cấp tiền bạc, còn điều cô ấy cần lại là tình cảm.

Một người đuổi theo, một người không ngừng trốn tránh.

Đến cuối cùng, mẹ Úc Diễn Thần phát bệnh, chẳng bao lâu thì qua đời.

Sau khi cô ấy mất, Úc Huân có chút sa sút, nhưng rồi nhanh chóng gặp nguyên chủ .

Một cô gái hám tiền có gương mặt giống hệt người vợ đã kh/u/ất và vội vã cưới về.

Tôi không rõ mẹ cậu bé đã mắc bệnh gì, cũng không biết cụ thể cô ấy ch*t ra sao.

Nhưng tôi hiểu, một đứa trẻ nhìn mẹ mình ch*t trong cô độc

Còn bản thân thì không tài nào tìm thấy bóng dáng người cha ,là chuyện đau đớn đến nhường nào.

Không lạ gì khi Úc Diễn Thần lớn lên đã đưa Úc Huân vào viện tâm thần và không cho bất kỳ ai đến thăm.

Đó có lẽ đã là sự nhân nhượng lớn nhất đời này của nó rồi.

Hôm ấy, tôi và Úc Diễn Thần bị nhốt trong căn phòng đen tối suốt mấy tiếng đồng hồ.

Khi chú Trương mở cửa, ánh sáng bên ngoài chói đến nỗi khiến mắt tôi đau nhức.

Tôi đưa tay che mắt cho Úc Diễn Thần.

Chú Trương lịch sự như mọi khi, nhưng trong đáy mắt lại mang theo sự chế nhạo lạnh lùng.

“Phu nhân thật tốt bụng. Nhưng phu nhân nên lo thân mình trước đã.

Tôi đã báo cáo toàn bộ sự việc hôm nay với ông chủ.

Ông ấy nói, lần sau nếu phu nhân còn ngăn cản, tôi có thể nhốt luôn cả phu nhân vào cùng.”

Hay lắm!

Quản gia gọi cho thì nghe, tôi gọi thì không bắt máy.

Xem ra, nguyên chủ thật sự chỉ là món đồ trưng bày mà Úc Huân mang về nhà.

Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, rồi bế Úc Diễn Thần lúc này đã ngủ thiếp đi ra ngoài.

Chẳng ngờ chú Trương lại giật phắt đứa bé khỏi tay tôi, đặt nó xuống đất.

Úc Diễn Thần bị đánh thức, còn ngái ngủ, không đứng vững nổi, dụi mắt nhìn chú Trương đầy phẫn nộ.

Chú Trương nghiêm nghị nói:

“Cậu chủ đã bảy tuổi rồi, phải học cách tự lập, không được để người lớn bế nữa, nhất là phụ nữ.”

Từng luồng lửa giận dâng lên trong ngực tôi.

Giờ thì tôi hiểu vì sao lớn lên Úc Diễn Thần lại trở thành một người lạnh lùng , bài xích phụ nữ.

Vì ngay từ nhỏ, nó đã bị dạy phải khinh thường, chà đạp phụ nữ.

Với thể loại độc hại như vậy, nói đạo lý với hắn là sỉ nhục đạo lý.

Tôi bước nhanh đến bên chiếc bàn gần đó, vớ lấy một cái bình hoa rồi đập mạnh vào đầu chú Trương.

Trong cơn tức giận, tôi đập trúng vô cùng chính xác.

Đầu ông ta r/á/ch toạc, m/á/u từ trán chảy xuống từng giọt.

Ông ta nhìn tôi không thể tin nổi, như không dám tin một người mới đến chưa đầy một ngày như tôi lại dám thách thức quyền uy của ông ta.

Tôi cười lạnh:

“À, đi mà méc với Úc Huân, nói tôi đánh ông.

Hoặc đi báo cảnh sát. Xem thử ông bôi xấu mặt mũi nhà họ Úc như vậy, Úc Huân có còn giữ ông .

Một lão nhân viên hai mươi mấy năm hay không!

Hoặc ông cứ đánh tôi đi, miễn là không đánh ch*t được tôi.

Tôi sẽ lôi hết mọi chuyện ra truyền thông, để nhà họ Úc cũng mất mặt theo.

Đến lúc đó, Úc Huân sẽ sa thải ông hay ly hôn với tôi?”

Tôi đã nghĩ thông suốt rồi vị trí “Phu nhân nhà họ Úc” này đã là của tôi.

Lấy giấy hôn thú thì dễ, nhưng lấy giấy ly hôn thì khó.

Trong ngôi nhà này, chỉ có thể có một người làm chủ.

Nếu tôi nhún nhường, thì chẳng khác gì nguyên chủ mặc kệ mọi chuyện mà bị cuốn theo bọn họ.

Nhưng tôi thì không!

Họ chỉ có hai lựa chọn: nghe lời tôi hoặc cút!

Chú Trương sa sầm mặt, ánh mắt như th/ú hoang nổi giận, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi ôm lại Úc Diễn Thần, từ từ bước ra phía cửa chính.

Chú Trương hầm hầm chặn tôi lại.

“Phu nhân, cô muốn đưa cậu chủ đi đâu?”

4

Tôi bật cười khẽ, nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào ông ta, không nói gì cả, chỉ nhìn thôi.

Ánh mắt là một dạng quyền lực.

Ánh nhìn chằm chằm là một lời đe dọa.

Nếu tôi lên tiếng đáp lại, chẳng khác nào cho ông ta cơ hội phản bác lại tôi.

Tôi chẳng nói một lời, để ông ta tự suy diễn, tự rối loạn trước.

Quả nhiên, chú Trương nghiến răng:

“Phu nhân, tôi… không có ý gì khác.”

“Bất kể ông nghĩ gì, tốt nhất nên biết điều một chút.

Tôi khiến Úc Huân cưới được tôi, thì cũng có thể khiến anh ta đuổi việc ông, không tin thì thử xem.

Đi lấy điện thoại tôi trong phòng ra đây.”

Tôi không khách sáo ra lệnh.

Chú Trương đứng yên không nhúc nhích.

Tôi cười lạnh:

“Tôi không sai khiến nổi ông? Lão nhân viên cơ đấy!”

Chú Trương quay người đi lấy.

Tôi chớp thời cơ, đá mạnh một cú vào mông ông ta, đá bay ông vào lại căn phòng tối, sau đó đóng sập cửa.

Bên trong lập tức vang lên tiếng đập cửa điên cuồng.

Nhưng cửa được cách âm, nên nghe ra bên ngoài cũng không quá ồn.

Úc Diễn Thần tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh thích thú, nhưng miệng thì lắp bắp:

“Cái này… cái này có ổn không?”

“Em vui không?”

“Vui… nhưng thế là không đúng, mẹ em từng dạy, mình không được đối xử như vậy với người khác.”

Tâm trí Úc Diễn Thần rõ ràng rối bời.

Mẹ nó là người tốt bụng, sống thiên về tình cảm.

Ngoài chuyện chạy theo Úc Huân rồi tự dằn vặt đến ch*t, bà ấy chưa từng làm điều gì xấu.

Thế nên đứa con bà ấy dạy ra, ngay cả khi muốn trả thù người khác cũng cảm thấy bản thân thật tồi tệ.

Tôi chớp mắt mấy cái, dịu giọng lại như thể một cô gái ngây thơ yếu đuối.

“Nhưng mà… ông ta bắt nạt chúng ta mà.

Ông ấy nhốt chúng ta trong đó mấy tiếng, tôi thì đói, lại mệt .

Ông ấy còn khinh thường phụ nữ nữa. Em thấy ông ta nói vậy có đúng không?”

“Không đúng.”

“Vậy thì được rồi. Trẻ con làm sai thì bị người lớn phạt. Ông ta làm sai, chúng ta phạt ông ta.

Như thế là công bằng, đúng không?”

“Đúng.”

Úc Diễn Thần bị thuyết phục.

Cậu bé bình tĩnh lại.

Hoặc cũng có thể nói, sâu trong lòng nó đã nghĩ đến việc trả thù chú Trương không biết bao nhiêu lần, chỉ là chưa từng có người ủng hộ.

Hôm nay, dưới sự giúp sức của tôi, nó cuối cùng cũng có thể xả giận.

Tôi thấy thế là tốt.

Tôi sai người giúp việc gửi thông báo cho tất cả: biệt thự nghỉ ba ngày.

Ai nấy đều vui vẻ rời đi.

Chỉ còn dì Chu người nấu ăn nghi hoặc hỏi:

“Sao ông Trương không có mặt?”

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta:

“Cô cần gặp ông ấy có việc?”

“Bình thường là ông Trương thông báo mấy chuyện này cho chúng tôi.”

Tôi nở một nụ cười nửa miệng:

“Ý cô là, cô chỉ nghe lời ông ta, không nghe lời tôi?

Ông Trương trả lương cho cô chắc?

Tôi vừa nói với ông Trương một câu, giờ cũng nói với cô: Tôi có bản lĩnh khiến Úc Huân cưới tôi, thì cũng có bản lĩnh khiến anh ta đuổi cổ cô.

Cô nghĩ kỹ lại xem ai mới là chủ căn nhà này.”

Sắc mặt dì Chu xám ngoét, im lặng thu dọn đồ đạc rồi đi luôn.

Úc Diễn Thần có chút lo lắng.

“Chị Lê Lê, ba em rất tin tưởng dì Chu với chú Trương. Họ sẽ mách lẻo, ba sẽ tìm chị tính sổ đó.”

“Ông ta mà tìm được chúng ta thì hãy nói tiếp.”

Tôi thu gọn mấy bộ đồ, kéo một chiếc vali, đặt Úc Diễn Thần ngồi lên trên rồi đẩy ra khỏi cổng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên nó được ngồi trên vali, cả người cứng đờ.

Ngón tay nhỏ dài bám chặt lấy tay kéo, cố gắng giữ thăng bằng, sợ rơi xuống mất mặt.

Tôi vừa muốn cười, vừa thấy xót.

“Mẹ em từng dẫn em đi du lịch chưa?”

“Chưa… mẹ lúc nào cũng ở nhà chờ ba.”

Người sống vì tình yêu là vậy, gọi điện không được thì ở lì trong nhà chờ, sợ ra ngoài sẽ bỏ lỡ lúc người kia quay về.

Nhưng thực tế, đối phương vốn chẳng muốn về, chỉ sợ về rồi bị dính lấy.

Cứ thế tiêu hao hết thanh xuân.

Cuối cùng, buông tha người khác, bỏ rơi chính mình.

Chỉ để lại một đứa trẻ đáng thương , mẹ thì m/ấ/t, ba thì không thương, bị vặn vẹo đến méo mó tâm hồn.

“Chị dẫn em đi du lịch nhé. Ngồi cho vững, bám cho chắc…”

Tôi vừa nói vừa đẩy vali chạy về phía trước.

Úc Diễn Thần bật cười khúc khích.

Giọng cười trong trẻo như sữa, đáng yêu vô cùng.

Tôi gọi xe taxi, rút tiền mặt, đặt phòng khách sạn giảm giá trên ứng dụng, dùng căn cước của người khác để nhận phòng, rồi đưa Úc Diễn Thần vào ở.

Làm như vậy chủ yếu để Úc Huân không dễ tìm thấy tôi.

Anh ta đã không muốn nghe máy thì thôi, sau này đến lúc cần, tôi cũng không thèm bắt máy.

Mấy ngày tiếp theo, tôi dẫn Úc Diễn Thần đi khắp thành phố và những điểm nổi tiếng lân cận.

Cưỡi ngựa gỗ xoay vòng, đi công viên đại dương, ăn đủ món đặc sản, tắm suối nước nóng, chơi ném nước, leo núi…

Vui đến quên trời đất.

Trong lúc đó, trợ lý của Úc Huân gọi cho tôi, tôi bắt máy, hỏi tên người đó, lưu danh bạ xong liền bảo anh ta tranh thủ đi thả chú Trương ra, rồi lập tức chặn luôn số.

Cuối cùng, Úc Huân cũng chịu gọi cho tôi.

Tôi để anh ta trải nghiệm mấy cuộc không bắt máy, thêm vài lần báo bận, khiến trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Úc Diễn Thần có vẻ lo lắng.

Nó nhìn tôi mấy lần, cuối cùng nhịn không được hỏi:

“Chị Lê Lê, chị không sợ ba em sao?”

“Sợ gì chứ? Ba em đáng sợ lắm à?”

Úc Diễn Thần im lặng một lúc.

“Mẹ em rất sợ ba. Mỗi lần ba về nhà đều không nói lời nào, vừa nhìn thấy mẹ là nhíu mày.”

Đó là bạo lực lạnh.

Úc Diễn Thần khi còn nhỏ rõ ràng rất không thích cách ba mình đối xử với mẹ .

Vậy mà lớn lên lại trở thành một bản sao của ông ta, thậm chí còn tệ hơn.

Lạnh lùng, không tôn trọng, không tin tưởng, cố chấp độc đoán, rồi lại hối hận muộn màng.

Thế nên, làm phụ nữ, chọn cho con mình một người cha tốt đó mới là cách yêu con trọn vẹn nhất.

Tôi xoa đầu cậu bé, mái tóc mềm như nhung.

“Vậy nên em phải thường xuyên cười với chị đó nha.

Trong nhà này chị chỉ quen mỗi em, những người khác đều bắt nạt chị.

Ba em cũng không chịu nghe điện thoại. Nếu ngay cả em cũng lạnh nhạt với chị, chị sẽ buồn đến vỡ tim mất.”

“Em hứa sẽ cười với chị mỗi ngày.” – Gương mặt nhỏ xíu của nó đầy nghiêm túc.

Tôi vội đưa ngón út ra, “Ngoéo tay thề nhé.”

Úc Diễn Thần hơi ngơ ngác, rụt rè đưa ngón tay ra.

Tôi chủ động móc tay lại, miệng đọc lời thề: “Ngoéo tay thề, treo lên, một trăm năm không được đổi.”

Nhưng trong lòng tôi lại chùng xuống.

Ngay cả cái trò đơn giản này mà nó cũng không biết.

Nó đã là học sinh lớp Một rồi đấy.

Không biết ở trường, nó sống thế nào…

Ngay lúc ấy, sau lưng tôi vang lên một giọng nói lạnh lẽo, kìm nén lửa giận:

“Trương Lê Lê! Hai người đang làm gì vậy?!”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Úc Huân.

Ha!

Nói đi công tác ba tháng, vậy mà mới bốn ngày đã mò về rồi.

Công tác gì nhanh vậy .

Tùy chỉnh
Danh sách chương