Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Tựa chúng tôi đều đang ra sức vùng vẫy để thoát khỏi nguyền bao phủ lên thân .

Nhưng vô ích.

Từ mẹ gieo xuống mầm “Trần Tô nhỏ mọn, ích kỷ, máu lạnh”, kết quả tôi nhận , định là một kẻ bạc bẽo tình thân.

10
Phải rất lâu sau đó mẹ tôi mới tôi rời khỏi quê nhà.

Bà kinh ngạc qua điện thoại: “Thế còn nhà sao? Không phải mày nói để Nini học hành sẽ ở nhà mày sao?”

ra bà không sốc tôi đi, mà căn nhà không để lại cho bà.

Tôi cũng có thể thản nhiên đáp:

“Bán .”

“Trời đất ơi! Chị mày định dẫn Nini ở, giờ làm sao đây!” Bà vỗ đùi đen đét trong điện thoại.

“Nếu không có tao, hồi đó mày làm nhà gần trường tốt vậy? Trần Tô, mày đúng là vô ơn, lãi xong là phủi đít đi, mặc kệ sống chết người khác!”

Tôi rùng , tỉnh ra:

“Hồi đó mẹ bắt con căn nhà đó, vốn dĩ là để Nini có chỗ học hành, đúng không?”

Tôi còn nhớ, ấy tôi mới đi làm một năm. là nhân viên kỹ thuật, lại đứng đầu chuyên ngành nên công ty tuyển thẳng, lương ở một thành phố cấp bốn cũng khá ổn.

Một ngày nọ, mẹ đột nhiên kéo tôi đi xem nhà.

Tôi hoang mang hỏi: “Mẹ, phải mẹ bảo con ở nhà với mẹ sao? Sao lại bảo con nhà ra ngoài ở riêng?”

Bà nói nhà cũng ở gần, chạy xe điện hơn mười phút là về tới, không ảnh hưởng việc tôi về nhà.

Còn bảo tôi đi học năm, bà quen ở một , ở riêng cũng bớt xung đột hơn.

“Ba con cũng lớn tuổi, không định đi làm xa nữa, bọn ta cũng muốn sống cuộc sống riêng một chút.”

đó bà nhất quyết đòi nhà có tiêu học khu. Nhưng tôi không đủ tiền, bà kêu tôi vay công ty, vay bạn bè.

Thà nhà nhỏ một chút, nhưng nhất định phải có tiêu học khu, nói sau này dễ bán.

Không ngờ, những tôi năm đó, hóa ra là đang trải sẵn đường cho con trai nhà cả.

Tôi thật sự cười ra nước .

Bà đúng là có bản lĩnh, ngay tôi tưởng chết tâm , hóa ra vẫn còn có thể chết thêm một lần nữa.

Cúp máy xong, để tránh đêm dài lắm mộng, tôi gọi ngay cho bên môi giới, giục bán nhà càng sớm càng tốt, thấp giá cũng không sao.

Ai ngờ tôi đánh giá quá thấp sự trơ trẽn mẹ và cả tôi.

Bên môi giới tức tối gọi lại, nói mẹ tôi đi khắp văn phòng môi giới gần đó, giả vờ hỏi nhà, moi thông tin xem nhà tôi bán chưa.

Sau đó bà làm ầm ĩ trước cửa văn phòng, lăn lộn khóc lóc, bắt trả lại chìa khóa và ép gỡ tin đăng bán nhà xuống.

“Chị gái à, tụi cũng phải làm ăn, mẹ chị làm dữ quá tụi cũng chịu không nổi.”

Tôi tức mức run rẩy cả người.

Lấy chìa khóa xong, tối đó liền dọn vào ở.

Thậm chí còn nấu nướng ăn mừng trong chính nhà tôi.

Tôi nhìn thấy tất cả qua camera giám sát trong phòng khách.

11
Ban đầu nhà tôi không lắp camera, sau này mới gắn tạm để đảm bảo an toàn khi bán nhà.

Cả nhà sáu người quây quần ăn xong một bữa cơm.

Chị tôi đột nhiên cau mày: “Mẹ ơi, sổ đỏ vẫn nằm trong tay út mà, nhà vào ở kiểu này, nếu nó không đồng ý sao?”

“Nó dám không đồng ý à!” Mẹ tôi trừng .

“Tôi thật sự không hiểu người lớn người nghĩ . Rõ ràng út là đứa có năng lực, lại hiếu thuận, sao mẹ cứ đè nó hoài vậy, mức nó không còn muốn quay về nhà.”

“Bây giờ đừng nói chuyển nhượng cho , ở thôi cũng khó .”

cả và chị cả liếc nhau, không nói , ra hiệu bằng ánh cho chị .

“Chuyện này cô đừng lo, mẹ tính toán.”

Chị đảo , “Tôi không muốn lo đâu. là lần này con bé chắc chắn , tôi sợ người xôi hỏng bỏng không.”

Mẹ tôi đập bàn rầm, kích động hét lên:

“Tôi làm tất cả những việc này là ai chứ, phải hai đứa bay sao!”

“Nếu tôi không thường xuyên cảnh tỉnh nó, đè nén nó, sao nó chịu đại học ở Bắc Kinh mà cam tâm ở lại thành phố nhỏ này!? Nó ra bao nhiêu, phải là để tôi giúp con bù đắp à!?”

cả không chịu nổi, mặt đỏ lên: “Mẹ à, mẹ thỉnh thoảng cho tụi con ít đồ ăn cho tụi nhỏ, mà mẹ gọi là bù đắp người ta cười thúi mũi mất.”

Chị cả cũng không vui: “ út là may mắn hơn chút thôi, mẹ đừng nói thể bọn con phải dựa vào nó vậy.”

Mẹ tôi gõ trán chị cả: “Phương Phương à, năm nay nó tiền, công, cả thời gian, còn con nói. Mẹ lẽ không sao?”

“Mẹ không nói, là thương con thôi.”

Chị cả xấu hổ cười, vội nhào tới ôm tay bà: “Ôi mẹ, con mà, con phải nào cũng nói đỡ cho mẹ đó sao?”

Chị bĩu môi, nhưng là người lợi nên cũng không nói nữa.

Mẹ tôi quay sang an ủi chị : “Con đừng lo, chuyện Trần Tô mẹ sẽ lo , con cứ yên tâm qua đây ở cùng để chăm sóc con bé đi học.”

Thoắt , cả nhà lại cười nói vui vẻ chưa hề có xảy ra.

Tôi tắt màn hình giám sát, nhắm lại thật lâu không nhúc nhích.

Cho khi mẹ tôi gọi điện tới.

“Tiểu Tô à, con làm sao lại lừa mẹ nói là nhà bán , rõ ràng vẫn còn đó mà.”

Tôi lạnh nhạt đáp: “Mẹ, mẹ hành vi người là xâm nhập trái phép nhà ở không?”

“Sao, còn giận mẹ à? Đều là người một nhà cả, con nói mà xâm với chả nhập, mẹ có ở nhà con đâu, là để Nini học thôi mà.”

“Con xem giờ con cũng đi Thượng Hải , lâu lâu mới về một lần, sau này đều phải dựa vào Phương Phương với Quốc Khánh chăm mẹ. Nhà này con bán cho người ngoài chi cho tiếc, thà chuyển nhượng lại rẻ chút cho cả đi.”

“Ý mẹ là chuyển nhượng, hay là muốn con cho không?” Tôi mỉa mai hỏi lại.

Mẹ tôi nghẹn họng, ngay lập tức mất hết kiên nhẫn:

“Trần Tô, mày thật sự định sống đúng thầy bói nói sao, làm một kẻ cô độc cả đời à?”

“Sao mày nhỏ nhen thế? Mẹ lỡ câu trong bệnh viện mà mày giận cả đời sao?”

“Cho dù tao có tệ thế nào, cũng là người sinh ra mày, nuôi mày lớn, cho mày học đại học. Mày dám nói những mày có bây giờ không có công tao à?!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương