Trong buổi họp phụ huynh, mẹ tôi vung tay tát tôi một cái thật mạnh ngay trước mặt tất cả phụ huynh, học sinh và cả giáo viên.
Chỉ vì tôi thi được hạng hai toàn khối, chứ không phải hạng nhất.
Bà chỉ thẳng vào mặt tôi, giận dữ mắng:
“Đồ vô dụng, có đỡ cũng không đứng nổi! Cái đầu của mày bị chó gặm rồi à? Tao nai lưng ra ngoài làm việc cực khổ vì mày, mà mày chỉ thi được cái thứ hạng chết tiệt này thôi sao?”
“Tao không dám ăn, không dám mặc, bỏ ra ba nghìn đồng cho mày học thêm. Đó là máu, là nước mắt tao nhịn ăn nhịn uống mà dành dụm được. Nuôi mày còn thua nuôi một con chó!”
Về sau, khi bà mắc ung thư, tôi bắt chước y hệt cách bà từng đối xử với tôi, nhìn thẳng vào gương mặt hốc hác của bà, từng chữ từng câu lạnh lùng mà gắt gao:
“Mẹ không thể khiến con bớt lo một chút được à? Con vừa đi học vừa phải làm thêm, ngày nào cũng vắt kiệt sức.”
“Đó là tiền con nhịn ăn nhịn uống mà có, là máu thịt của con! Mẹ tiêu từng đồng là cắn vào xương vào thịt của con đấy!”
“Con đã mệt đến thế rồi mà vẫn chưa khóc, mẹ lấy quyền gì mà khóc? Nuốt nước mắt vào đi! Nuốt hết vào! Mẹ có thể đừng gây thêm rắc rối nữa được không?”