Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, rằng tôi là ai, đang ở đâu, chuyện gì vừa xảy ra, thì Phó Chấp đã đưa tôi đến tận cổng trường.
Gió xuân vẫn còn lạnh buốt, tôi quay sang anh nói: “Xe tớ đậu ngay gần đây, tớ tự về được rồi, cậu mau quay lại ký túc đi.”
Không biết từ lúc nào, hai chúng tôi đã đứng bên một chiếc Maserati bạc ánh tím trông cực kỳ nổi bật. Theo thói quen, tôi đưa tay vào túi định lấy chìa khóa xe ra, nhưng bỗng nhớ ra Phó Chấp đang ở bên cạnh.
Tôi vội vàng xoay người, bước qua chiếc Maserati như thể chẳng liên quan gì, rồi đi về phía chiếc xe đạp công cộng bên lề đường. Tôi quay đầu lại, nở một nụ cười lạc quan đầy quyết tâm với anh:
“Tớ về trường đây, mai đến tìm cậu nha.”
Phó Chấp bước lại gần, lấy từ túi áo khoác ra một đôi găng tay. Khi anh đeo lên tay tôi, chúng hơi rộng, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay ấy như lan thẳng vào tim tôi.
Giọng anh nhẹ nhàng vang lên trong gió: “Ừ, mai anh đến gặp em. Lâu Miên có kể với anh về trường em học rồi, ký túc xá em ở tòa nào?”
Lâu Miên… đã nhắc đến tôi với anh sao?
Đến… đến gặp tôi?
Ký… túc… xá…
Xin lỗi chứ, từ lúc vào đại học tới giờ tôi chưa từng ở ký túc bao giờ.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thật sự muốn nói thẳng với anh. Nhưng nhìn chiếc áo khoác cũ rách của anh, lại nhớ đến tờ đơn xin trợ cấp hôm nọ anh cầm trong tay, tôi lại không đành lòng.
Thế là tôi đạp xe đạp công cộng, giữa đêm khuya chạy thẳng về căn biệt thự nhỏ của mình để thu dọn hành lý.
Nhớ lại những chuyện xảy ra ban ngày, tôi trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Tôi do dự trước khung chat suốt nửa đêm, cuối cùng vẫn gửi đi tin nhắn chất chứa đầy nghi vấn trong lòng.
Ban đầu tôi thích Phó Chấp là vì anh đẹp trai.
Về sau lại say đắm bởi khí chất đặc biệt nơi anh.
Tôi thích nhìn dáng vẻ anh chăm chú nghe giảng, thích nhìn anh lúc chuyên tâm làm thí nghiệm.
Khi anh nghiêm túc, cả thế giới dường như chỉ còn lại những điều hiện lên trong mắt anh.
Tôi chỉ nghĩ, nếu như Phó Chấp thật sự thích tôi thì sao?
Nếu trong mắt anh chỉ còn lại tôi, thì sẽ là cảnh tượng thế nào.
Nhưng ngày ấy lại đến quá đột ngột, khiến tôi thấy như đang mơ.
Phó Chấp, tại sao anh lại thích em?
Khi tôi vẫn đang ngơ ngẩn, màn hình điện thoại bất chợt sáng lên.
Là tin nhắn từ Phó Chấp.
Anh gửi một bức ảnh, là hình chụp trang sách có kẹp một tấm thẻ.
Nét chữ vừa dịu dàng vừa sắc sảo viết rằng:
“Trên mảnh đất cằn cỗi của anh, em là bông hồng cuối cùng.”
【Nếu em tin vào tiếng sét ái tình, thì anh đã thích em ngay từ lần đầu gặp mặt. Anh đổi nhóm thực nghiệm… cũng chỉ vì muốn mỗi ngày được nhìn thấy em.】
Tim bên ngực trái như muốn nổ tung.