Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Sau bữa trưa, Phó Chấp lại không quay về trường.

Anh nói: “Không thể cứ để em đi học cùng anh mãi được chứ.”

Tôi: ?!?!?!?!

Tôi hoảng thật sự.

Phó Chấp cứ khăng khăng, tôi đành cắn răng đồng ý.

Chiều đó học môn Quản trị học, giáo viên điểm danh lúc đầu còn định bỏ qua tên tôi, nhưng thấy tôi run rẩy giơ tay lên.

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi như thể… thấy ma vậy.

Phó Chấp ngồi ngay cạnh tôi, để giữ hình tượng cô gái trẻ giàu nghị lực, tôi tập trung hết mức vào việc nghe giảng.

Nhưng nghe giảng với tôi đúng là khắc tinh trời định, chưa được nửa buổi tôi đã bắt đầu gật gù như chim mổ thóc.

Trong cơn mơ màng, có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu tôi, khẽ đặt tựa lên vai anh.

Đến khi tỉnh dậy, cả lớp đã trống không.

Tôi nhìn Phó Chấp, Phó Chấp cũng đang nhìn tôi.

Xong rồi.

Hình tượng “mỹ nữ đầy nghị lực” vừa xây dựng đã sập ngay ngày đầu tiên.

Chỉ nghe thấy giọng Phó Chấp dịu dàng vang lên:

“Đêm qua em ngủ không ngon à? Ghi chép đây, những phần quan trọng anh đã đánh dấu lại cho em rồi.”

Không biết từ lúc nào, sách của tôi đã nằm trong tay anh.

Mở ra xem, thấy các phần trọng tâm trong bài đã được đánh dấu bằng bút đủ màu, rõ ràng và cẩn thận.

Tôi đỏ mặt, ngoan ngoãn cúi đầu bước theo sau anh.

Khi đi ngang sân bóng rổ, Chu Đồng Vũ – người đang mồ hôi đầm đìa – vẫy tay chào tôi.

Thấy Phó Chấp đi cạnh tôi, lại nhớ tới chuyện ban sáng nên vẫn chưa nguôi.

Chu Đồng Vũ nhẹ nhàng đẩy bóng về phía Phó Chấp:

“Ê bro, đấu vài ván không?”

Tôi vội vàng lo lắng. Chu Đồng Vũ chơi bóng từ nhỏ, thể lực vượt xa người bình thường, mà Phó Chấp trông lại gầy hơn cậu ấy khá nhiều. Lỡ va chạm thì sao?

Tôi trừng mắt nhìn Chu Đồng Vũ, định kéo Phó Chấp đi. Nhưng mấy cậu con trai trên sân cũng bắt đầu vây lại:

“Ồ, đây là bạn trai của chị Tống hả? Giao lưu tí nào, chơi mấy ván đi.”

Người mở miệng là đàn anh trong CLB bóng rổ của trường, từ lúc huấn luyện quân sự năm nhất đã theo đuổi tôi mãi. Giờ thấy Phó Chấp chắc là không vừa mắt rồi.

Phó Chấp đưa túi cho tôi, nhận bóng bằng một tay rồi ra hiệu: “Không sao.”

Tôi đứng bên cạnh lo lắng dõi theo.

Chỉ thấy Phó Chấp ôm bóng, khẽ trùng gối, đột ngột lao đi như tia chớp, thoắt cái đã lách qua người chắn, bật cao ném bóng, quả bóng bay vút một cách mượt mà và rơi gọn vào rổ.

Ngón tay thon dài giữ lấy quả bóng, cổ tay xoay nhẹ một cái, lại ghi điểm.

Kết thúc ba hiệp, Phó Chấp… thắng.

Chu Đồng Vũ đứng bên cạnh đầy ngỡ ngàng:

“Trời ạ, rốt cuộc ông trời đã đóng cửa nào của anh ta vậy?”

Tôi bên ngoài thì đã hưng phấn muốn nổ tung, vừa thấy anh xuống sân, lập tức nhào tới ôm cổ anh, hôn một cái.

Phó Chấp… quá đẹp trai!

Đến khi nhận ra hành động này hơi quá đà, có thể làm sập hình tượng rồi, tôi định giải thích thì…

Đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn tôi.

Phó Chấp siết nhẹ vòng tay ôm eo tôi, cúi đầu hôn sâu.

Xung quanh vang lên một loạt tiếng “hú” và “hít khí”.

Chu Đồng Vũ – cái đồ không tim không phổi kia – còn dám rút điện thoại ra quay video nữa chứ.

Bàn tay còn lại của Phó Chấp nhẹ lướt qua vành tai tôi, rồi khẽ véo một cái.

Mặt tôi đỏ như máu, còn anh thì vẫn giữ vẻ nhã nhặn, điềm tĩnh như thường.

Tiến độ này… đúng là quá nhanh thật.

Nhưng mà…

Tôi thích.

Tùy chỉnh
Danh sách chương