Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Buổi trưa, tôi cùng Phó Chấp đến căng tin ăn cơm. Anh bảo tôi tìm chỗ ngồi trước, lát nữa sẽ mang cơm đến.

Đúng lúc ấy, Trương Kiều – kẻ vẫn luôn không ưa tôi – thấy tôi liền châm chọc đầy mỉa mai:

“Ơ kìa? Không phải nói nhà cô giàu lắm à? Sao tự nhiên lại dọn về ký túc xá, còn ra căng tin ăn cơm với tụi này?”

Tôi liếc quanh, may quá Phó Chấp đang ở đằng xa lấy cơm, chắc không nghe thấy.

Nhìn cái bản mặt đáng ghét của cô ta, tôi không nhịn được mà bật lại:

“Xuống trần trải nghiệm cuộc sống thôi.”

“Thế à? Cô không phải là con riêng đấy chứ? Bị đuổi ra khỏi nhà rồi à?”

Cô ta cười đầy ác ý, còn cố tình nâng cao giọng, mong cho cả căng tin đều nghe thấy.

“Tưởng tượng phong phú đấy. Tôi chỉ là đang yêu thôi, yêu đương trong khuôn viên trường thì có gì sai?”

Cô ta nhìn quanh vị trí trống trơn bên cạnh tôi:

“Bạn trai?”

Haizz, vốn không định khoe cơ mà…

“Bắc Đại đấy. Phó Chấp.” Tôi vừa nói vừa nhìn Phó Chấp đang từ xa bước tới.

Trường tôi cách Bắc Đại không xa, mà tên Phó Chấp cũng có tiếng lắm.

Tôi nhớ kỳ trước Trương Kiều còn mê mệt cái ảnh chụp góc nghiêng của Phó Chấp trên mạng trường, phát cuồng cả nửa ngày.

Trương Kiều lập tức phá lên cười:

“Bắc Đại? Phó thần? Cô với Phó thần yêu nhau?

Tống Yên Nhiên, cô nằm mơ đấy à.”

Đúng lúc đó, Phó Chấp bưng hai khay cơm đi tới, sắc mặt không mấy vui vẻ:

“Bạn học này, chuyện tôi yêu đương buồn cười lắm sao?”

Anh ngồi xuống cạnh tôi, cẩn thận đặt phần cơm ra, rồi lạnh lùng nhìn Trương Kiều.

Mắt Trương Kiều trợn tròn.

Thật sự… là Phó Chấp?

“Được rồi, đừng quấy rầy bọn tôi ăn cơm.” Tôi phẩy tay xua cô ta đi, ra hiệu cô nên biến khỏi tầm mắt chúng tôi càng sớm càng tốt.

Trương Kiều vừa đi vừa ngoái lại nhìn không cam lòng, ngồi vào bàn gần đó lén quan sát.

Ánh mắt Phó Chấp nhìn tôi bỗng trầm xuống.

Tôi đột nhiên thấy tim thắt lại.

Không lẽ… anh phát hiện gì rồi?

Tôi ráng nặn ra nụ cười:

“Hề hề…”

“Cô gái ban nãy… trước đây từng bắt nạt em à?”

Anh cau mày: “Anh thấy thái độ cô ta với em không được tốt.”

Bắt nạt tôi?

Ai cơ?

Trương Kiều à?

Hình như anh hiểu lầm rồi. Tôi và Trương Kiều đúng là không ưa nhau, nhưng cô ta có bao giờ thắng nổi tôi đâu.

Tôi có phải thỏ con yếu đuối gì đâu, không đi bắt nạt người ta là may rồi.

Mấy trò con nít của Trương Kiều, chẳng mấy ảnh hưởng, đôi lúc đấu khẩu còn giúp tôi xả stress nữa kìa.

Thấy ánh mắt anh thoáng qua chút xót xa, rồi anh gắp cho tôi liền hai miếng thịt kho tàu.

Tôi lập tức nhập vai, ra vẻ tủi thân hết sức:

“Đúng thế, ai cũng không thích em hết.”

Mà công nhận… thịt kho tàu của anh gắp ngon thật.

Bàn tay anh chậm rãi đưa lên đầu tôi, xoa nhẹ hai cái.

Có vẻ sờ thấy thích, lại xoa thêm hai cái nữa.

Tôi ngẩng đầu, hoang mang nhìn anh, chỉ thấy gương mặt anh đầy nghiêm túc:

“Không sao đâu, anh thích em.”

Cứu tôi với!

Tùy chỉnh
Danh sách chương