Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trước Tết Đoan Ngọ, tôi bị trật chân, liền nói với các con là năm nay không thể gói bánh ú cho chúng được.
Chúng nó liền đồng loạt than phiền.
Con trai cả lầm bầm:
“Mẹ đúng là biết chọn thời điểm thật đấy!”
Đứa út bực bội ra mặt:
“Mẹ cố ý phải không? Giờ con biết ăn nói sao với mẹ vợ đây!”
Con gái thứ ba thở dài:
“Thôi được rồi, vậy tụi con khỏi về nữa.”
Con dâu thứ hai thì cố ý nói lớn cho tôi nghe:
“Không muốn làm thì thôi, cần gì bày ra cái cớ này.”
Ngay cả chồng tôi cũng mặc kệ tôi đang sốt cao, ung dung ra ngoài uống rượu.
Tôi đã đưa ra quyết định lớn nhất trong đời cắt đứt hoàn toàn với bọn họ.
Một năm sau, thương hiệu tôi gây dựng đã phát triển rực rỡ.
Bọn họ tìm đến tôi.
Tôi không buồn ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt nói:
“Các người là ai? Con cái tôi đều đã cắt đứt quan hệ với tôi rồi.”
1
Mỗi năm vào dịp Tết Đoan Ngọ, đối với tôi mà nói, chẳng khác nào bước vào địa ngục.
Bởi vì phải gói hơn năm chục ký bánh ú, nên tôi phải dậy từ ba giờ sáng.
Nếp nếp đã ngâm sẵn, nhân bánh cũng phải chuẩn bị đủ từ sớm.
Con trai cả không ăn táo đỏ, chỉ thích nhân đậu đỏ.
Cháu gái thì muốn ăn bánh ú lạnh nhân sầu riêng.
Con trai thứ hai muốn loại có hai quả táo đỏ.
Con dâu thứ hai thì thích nhân trái cây khô.
Còn cháu trai lại thích có thêm trái cây tươi.
Con gái thứ ba thì đòi bánh ú nhân mặn, nói đồng nghiệp của nó chê năm ngoái tôi gói quá mặn.
Trứng vịt muối thì chỉ cho nửa quả, dặn tôi nhớ kỹ.
Đứa út thì không kiêng món gì, mỗi loại bánh đều muốn có.
Năm nay còn thêm một yêu cầu, mẹ vợ của nó tổ chức họp mặt, nói bánh tôi gói ngon nên nhờ tôi làm thêm vài chục cái.
Tôi phải gói từ khi trời còn tối cho đến lúc trời sáng.
Đôi tay ngâm trong nước đến sưng trắng cả lên, mãi đến trưa mới xong xuôi.
Lúc đứng thẳng người dậy, lưng đau đến mức nhức nhối từng đốt sống.
Chưa hết, tôi còn phải vừa nấu bánh vừa bắt đầu chuẩn bị cơm nước.
Bọn trẻ hiếm khi về nhà, nên nhất định phải để chúng ăn uống no nê rồi mới cho đi.
Món nào con thích, tôi đều thuộc lòng.
Nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước, nấu từng món một cũng tốn không ít thời gian.
Mỗi năm Tết Đoan Ngọ đối với tôi như một lần hành quân gian khổ.
Qua rồi, tôi phải nằm nghỉ cả tuần mới hồi phục được.
Thế nhưng tuổi càng cao, khả năng hồi phục càng chậm.
Tôi bắt đầu sợ cái ngày đó.
Năm nay tính toán chuẩn bị sớm hơn một chút, kéo dài thời gian ra cho đỡ cực.
Không ngờ lại sẩy chân lúc xuống cầu thang, trật luôn cổ chân.
Tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, nền xi măng mùa này vốn đã lạnh lại càng khiến người tôi run rẩy.
Tôi run run mò lấy điện thoại, gọi cho chồng Chu Ngọc Lương – để cầu cứu.
Giờ này ông ấy đáng ra phải ở nhà.
Điện thoại đổ chuông vài lần, ông ấy vẫn không chịu bắt máy.
Tôi đành vịn vào tay vịn gắng gượng đứng dậy.
Dù đã đứng được, nhưng chân bị trật không thể chạm đất.
Vừa đụng xuống là đau đến mức toát mồ hôi.
Đang không biết làm sao, thì phía cầu thang vang lên tiếng chuông điện thoại là của Chu Ngọc Lương.
Ông ta bực bội cúp máy, đang đi xuống.
“Gọi mãi, phiền c/h/ế/t được! C/h/ế/t ai à?”
Vừa thấy tôi, ông ta ngẩn người, rồi lập tức nổi giận:
“Bà gọi gì mà gọi mãi thế hả? Bà muốn giục tôi c/h/ế/t à?”
Tôi nói:
“Tôi bị trật chân rồi, ông đỡ tôi lên nhà với.”
Tôi đã quen với kiểu lý lẽ ngang ngược của ông ấy, giờ chỉ mong ông chịu ra tay giúp.
“Hiệp hội của tôi sắp họp rồi, trễ mất, bà tự bò lên đi.”
Ông ta phẩy tay bỏ đi luôn.
Từ khi về hưu, ông gia nhập hết hội này đến hội khác, nào là hội thư pháp, hội vẽ tranh, hội thơ phú, bận bịu suốt ngày, cũng lập được không ít mối quan hệ.
Còn tôi thì ngoài đi giúp trông cháu nhà từng đứa, chỉ quanh quẩn với chuyện đi chợ nấu ăn, mấy chục năm cuộc sống không có gì đổi khác.
Ông ấy cứ thế bỏ đi.
Tôi hiểu tính ông ấy, đã đi là không thể gọi quay lại.
Lúc đó, tôi mới nghĩ tới mấy đứa con.
Nhưng tôi không dám làm phiền chúng.
Tuy tôi từng trông con giúp chúng, nhưng giờ cháu đã lớn, tôi cũng biết thân biết phận.
Chúng cũng đổi cách đối xử với tôi, tự chia nhau lịch, mỗi tháng cho tôi đến nhà dọn dẹp một lần.
Thế nhưng khi tôi cần giúp đỡ, chúng lại có đủ mọi lý do để từ chối, còn đùn đẩy lẫn nhau.
Đứa nào cũng nghĩ mình là người thiệt thòi nhất, bảo tôi đối xử thiên vị với đứa khác.
Quả nhiên, tôi gọi bốn cuộc thì nhận về bốn cái cớ khác nhau.
Tóm lại là… không ai đến.
Cuối cùng, vẫn là một người hàng xóm đi ngang qua, dìu tôi về nhà.
“Không cần đi viện hả?” hàng xóm lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, bôi thuốc là được rồi.” tôi cúi đầu cảm ơn liên tục.
Lúc cánh cửa đóng lại, nước mắt tôi không kìm được mà tuôn rơi.
Tôi bắt đầu hoài nghi cuộc đời mình.