Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KeiYot77M
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
“Em yêu, anh sai rồi, chuyện này thật sự là lỗi của anh. Em nể mặt anh một chút được không? Anh dẫn em đi ăn một bữa thật ngon, em thích ăn gì cũng được, chỉ đâu anh đưa đến đó.” Hứa Đông vẫn cố dàn xếp, kéo tôi ra ngoài.
“Biết sai thì phải sửa. Bây giờ lập tức, tất cả ra khỏi đây cho tôi. Đây là nhà mới của tôi, không cho phép bất kỳ ai ở lại.”
Tôi giơ tay chỉ thẳng, mặt em chồng lập tức đỏ bừng.
Trước mặt đám bạn bị tôi vạch mặt thế này, sau này cô ta còn biết giấu mặt đi đâu?
“Chị đừng quá đáng! Bọn em đã dọn vào ở rồi, sao chị có quyền đuổi tụi em đi? Với lại đây cũng là nhà anh em, anh ấy cũng có tiếng nói! Em không đi!”
Vừa nói, cô ta vừa lớn bước định xông thẳng vào nhà.
Tôi thấy hành lý của cô ta vẫn còn đặt trước cửa, liền đưa chân đá mạnh một cái — chiếc vali bay ra khỏi cửa.
Đó là mẫu giới hạn tôi từng mua tặng cho em chồng, cô ta quý lắm, thấy vậy liền lao ra đuổi theo.
Chiếc vali va xuống đất, phần góc bị sứt, cô ta nhìn mà xót đến nỗi rít lên từng tiếng.
Nhóm bạn của cô ta thấy tình hình không ổn, vội vã chạy đi thu dọn đồ đạc rồi túa ra ngoài, sợ tôi tiếp tục ra tay.
Cô bạn vừa tắm xong vội quá còn ngã ngồi chổng vó ngay cửa.
“Anh Hứa Đông! Anh cứ để vợ anh bắt nạt em như vậy à!” Em chồng quay sang hét lên với chồng tôi.
“Nếu anh muốn sống với tôi cả đời, thì phải đứng về phía tôi. Nếu không, bây giờ có thể đi làm thủ tục ly hôn.” Tôi bình thản nhìn cô ta nói từng chữ.
“Anh! Anh nói gì đi chứ! Anh có còn là đàn ông không hả?!”
Rầm! Hứa Đông thấy tôi đã xắn tay áo chuẩn bị xông ra, liền giơ chân đá mạnh cánh cửa, ngăn tôi và em gái đối mặt, sợ mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm.
Tạm coi như anh còn chút khôn ngoan.
Em chồng tức tối đá lên cửa hai phát rồi hậm hực rời đi.
“Vợ ơi, em yêu à, anh thật sự sai rồi. Sau này chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, anh đều sẽ hỏi ý em trước! Anh hứa, đến cả muỗi bay vào nhà cũng phải báo cáo!”
Hứa Đông năn nỉ tôi cả buổi, còn đích thân lau dọn, dọn sạch mọi dấu vết của bọn họ để lại.
“Em yêu, đừng giận nữa, anh cam đoan không tái phạm. Đây, trà trái cây anh vừa pha xong, uống chút cho hạ hỏa. Mấy hôm nay em nổi nóng thật đấy.”
“Tôi nói cho anh biết, chuyện gì cũng phải có giới hạn. Lần này thấy anh biết điều nên tôi bỏ qua. Nhưng nếu còn lần sau…”
“Không có! Anh thề sẽ không có lần sau!” Hứa Đông còn chưa nói hết câu thì điện thoại tôi bất ngờ đổ chuông.
“Như Như, con mau về nhà một chuyến.”
Trong điện thoại, giọng mẹ tôi vô cùng gấp gáp.
Tôi kéo tay Hứa Đông, vội vàng chạy về nhà.