Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tần Thì chỉ “Ừm” một tiếng, không rõ là nghe hay không nghe.
Khi xe dừng dưới chung cư, tôi chuẩn bị xuống xe thì phát hiện… Tần Thì cũng xuống theo.
Tạm biệt xong, tôi đi đến sảnh, quay đầu lại vẫn thấy anh đứng dựa vào cửa xe, châm thuốc hút.
Bầu trời đêm trong vắt.
Chỉ có làn khói thuốc giữa ngón tay anh tỏa ra rồi lụi tắt, nhìn thế nào… cũng có chút cô đơn đến quặn lòng.
Về đến nhà, tôi mệt rũ người, đi tắm luôn một cái cho tỉnh.
Ngồi xuống sofa, còn đang lăn tăn không biết vừa rồi có nên mời anh ấy lên uống chén trà, “tăng độ thân thiết giữa cấp trên và cấp dưới” một tí không…
Thì dư quang tôi đột nhiên bắt được thứ gì đó… sáng lấp lánh trên tay Trần Tử Cầm.
Cụ thể là – một chiếc nhẫn.
Đang nằm chễm chệ trên ngón út của nó.
Tôi bật dậy, chụp lấy tay cậu ta như phản xạ.
“Chị làm gì đấy!” – Tử Cầm hét toáng, “Chị hù chết em rồi! Em đang chơi sắp qua màn, chị phá kỷ lục của em rồi đó!”
Tôi chẳng thèm nghe, chỉ nâng tay cậu lên:
“Cái nhẫn này, ở đâu ra?”
Dù chưa từng thấy nhẫn của Tần Thì tận mắt, nhưng vừa nhìn kiểu dáng, màu sắc, kích thước…Tôi biết ngay – nó không phải của tôi.
Lại càng không vừa với tay của Trần Tử Cầm.
Cậu ta vừa gặm đào vừa trả lời tỉnh bơ:
“Trên nóc tủ lạnh á.
Hôm nay em uống nước xong, tiện tay đặt chai lên nóc, thấy có cái gì đó sáng sáng, nên lôi xuống đeo thử thôi.”
Tôi nhìn chiều cao cái tủ lạnh, lại thở dài trong lòng:
Đàn ông cao 1m9 đều thích cất đồ trên nóc tủ lạnh hả?
Người bình thường tìm đồ thì đào ghế, cúi dưới đất… Chứ ai mà ngước lên nóc tủ để ý?
Nghĩ tới mấy lời chắc nịch mình đã nói với Tần Thì…
Tôi muốn đập đầu vào tường chết luôn cho xong.
Tôi rút nhẫn khỏi tay Tử Cầm, mất kha khá sức mới lôi được ra.
Chạy tới cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống dưới – nhưng dưới tầng đã không còn ai.
Tôi cầm chiếc nhẫn quay lại, thử đeo vào ngón út mình – rộng thênh.
Thử sang ngón áp út – vừa khít.
Nhẫn có thiết kế mặt xoay.
Bên ngoài có một vòng tròn xoay được, rất mượt.
Chẳng trách Tần Thì cứ hay xoay xoay chỗ ngón út…
Chắc chắn, cái nhẫn này… rất quan trọng với anh ấy.
Tử Cầm ăn hết nửa quả đào, vừa gặm vừa hỏi:
“Vừa rồi có người đưa chị về hả?”
Tôi gật đầu.
“Là của người đàn ông đó?” – cậu ta chỉ vào nhẫn.
Tôi lại gật.
“Đệch.” – Tử Cầm bật dậy, nhảy lên sofa như bị giật điện.
Chỉ tay vào tôi, hệt như bắt gian tại trận:
“Chị dám có trai sau lưng em?!
Hắn còn từng đến nhà chị?!
Còn để lại nhẫn trên nóc tủ lạnh?!
Hai người đã phát triển đến mức nào rồi hả?! Lên giường rồi hả?!
Trời ơi đất hỡi, chị hư mất rồi!!!
Tôi phải gọi cho mẹ tôi! Tôi phải méc với dì!!! Tôi tôi tôi tôi…”
Tử Cầm vội vàng nhảy qua ghế, đi tìm điện thoại như cảnh sát hình sự bắt gian.
Tôi lập tức nhức đầu:
“Im mồm, Trần Tử Cầm!!!
Nếu cậu dám mách lẻo, tôi đá cậu ra khỏi nhà ngay lập tức. Tin không???”
“Thế là…” – Trần Tử Cầm nhìn tôi, mắt tròn như hạt nhãn, “chị thật sự đang… yêu đương rồi hả?”
“Tình yêu cái đầu em ấy.”
Tôi đành kể lại từ đầu cái vụ “đón nhầm người” cho nó nghe một lượt.
Trần Tử Cầm nghe xong, gật gù:
“Chị không thấy… chuyện này đúng kiểu có duyên không?
Sau đó hai người không có cảm giác gì à?”
Tôi liếc nó:
“Biến đi.”
“Chị nhầm người còn hiểu được, ảnh theo chị về nhà, còn ngủ lại, mà chị nghĩ ảnh không có tí mưu đồ gì hả?”
“Giản Bó, chị từng nhìn lại mặt mình chưa?
Nếu người ta không thấy chị có chút ‘màu sắc nào đó’, thì anh ta chắc chắn là không bình thường!”
Biến thật đi, tôi là một người phụ nữ bình thường, tôi còn chưa thấy mình “mưu đồ” gì mà.
Về phòng, đầu óc tôi rối như mớ tơ vò.
Cuối cùng vẫn quyết định lấy điện thoại ra, gửi cho Tần Thì một tấm hình chụp chiếc nhẫn.
“Tổng giám đốc Tần, thật xin lỗi.
Em tìm được nhẫn rồi ạ, hóa ra là nằm trên… nóc tủ lạnh nhà em.
Bình thường em cũng không dọn tới đó nên không phát hiện.
Haha…
Mai đi làm em mang tới công ty cho anh nha.”
Tôi cứ nghĩ anh sẽ nhắn lại: “OK” hay “Phiền em nhé”.
Ai ngờ, tin nhắn tới, khiến tôi sững sờ tại chỗ.
“Em tiện qua đưa cho tôi được không?”
“Tôi có uống rượu, bên tôi không tiện gọi xe.”
Kèm theo đó là một định vị.
Tôi đơ người đúng 3 giây, rồi mới bừng tỉnh:
“Ờ ờ ờ! Dạ vâng! Em đi liền!”
Đang thay giày ở cửa thì…
Trần Tử Cầm nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo:
“Chị nhớ về sớm đó.
Chị là người trong nhà này, chúng ta có giờ giới nghiêm!
Hai giờ. Hai giờ sáng là trễ nhất.
Không về được là tôi lập tức báo cáo với cả group gia đình!
Cộng thêm tội đêm hôm bỏ rơi tôi ở sân bay!
Tội chồng tội, chị xác định đi!”
“Rầm!”
Tôi đáp lại nó bằng một tiếng đóng cửa hết sức dứt khoát.
Tần Thì sống ở khu biệt thự.
Chắc đã báo trước, nên xe tôi dừng lại là bảo vệ cho qua luôn.
Thang máy tự động, vừa vào là được mở cửa ngay, lên thẳng tầng hai.
Mở cửa bước vào, Tần Thì vẫn mặc nguyên đồ lúc chiều.
Anh đứng bên cửa kính, tay cầm ly rượu đỏ, dáng vẻ cô độc đến nao lòng.
“…Tổng giám đốc Tần?”
Anh quay đầu lại, dưới ánh đèn mờ, tôi không thấy rõ nét mặt.
“Ngại quá, lại phiền em phải đi một chuyến.”
Anh nói, rồi bấm remote, đèn phòng bật sáng rực.
Ánh sáng soi lên đồ đạc toàn mùi… đắt tiền.
“Ngồi đi.” – Anh chỉ về sofa.
Sau đó vào bếp, rót cho tôi một ly nước.
Tôi đặt hộp nhẫn lên bàn:
“Nhẫn của anh đây ạ.”
Tần Thì cầm lên, đeo lại vào ngón tay, xoay thử — vừa vặn.
Anh khẽ cười.
Mỗi lần anh cười, ánh mắt đào hoa ấy lại thành nét trong veo, khiến người ta không dám nhìn lâu.
Giữa phòng chỉ có hai người, tôi thấy hơi khô miệng, vội vàng uống nửa ly nước.
“Tổng giám đốc, cái nhẫn này… với anh chắc rất quan trọng nhỉ?”
“Ừ.
Là kỷ vật mẹ tôi để lại.”
Tôi sững người vài giây.
“Xin lỗi, đáng lẽ em nên tìm kỹ hơn chút nữa…”
“Không sao.” – Anh lắc đầu.
“Lúc đó tôi cũng không chắc là làm rơi ở nhà em.
Giờ nghĩ lại, chắc là lúc nấu cháo tiện tay đặt lên đó… Là lỗi của tôi.”
Tôi không biết nói gì nữa.
Giữa lúc bối rối, anh lại khẽ thì thầm như nói với chính mình:
“Hôm nay là giỗ mẹ tôi.”
Tôi: “…”
“Em… chia buồn cùng anh.”
Thật lòng mà nói, ba mẹ tôi vẫn khỏe mạnh, gia đình cũng hạnh phúc.
Tôi không thật sự hiểu được nỗi đau mất người thân là thế nào.
Nhưng nghe anh nói thế, tôi vẫn thấy tim mình chùng xuống một nhịp.
Tôi ngập ngừng một lúc, rồi mở miệng:
“Tổng giám đốc… hay là em ở lại uống với anh thêm chút nữa?”
10.
Vừa nói xong…tôi chỉ muốn tự vả mình một phát thật mạnh.
Mà đáng nói nhất là… Tần Thì thật sự gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, gật đầu luôn á.
Lúc ngồi xuống bàn cụng ly với nhau, tôi vẫn chưa kịp tiêu hóa nổi.
Ủa, là tôi chủ động mời uống rượu đó hả?
Ủa sao… mình lại uống thiệt rồi?!
Tần Thì vẫn ít lời như mọi khi, chỉ kể sơ là mẹ anh qua đời vì bạo bệnh.
Sau đó anh cứ uống từng ngụm từng ngụm, lặng lẽ.
Tôi bị không khí đó cuốn theo, vốn đã uống kha khá từ bữa tiệc rồi, kết quả là… say thiệt.
Sáng hôm sau.
Vừa mở mắt, việc đầu tiên tôi làm là lôi điện thoại ra.
Cái hiện lên đầu tiên không phải tin nhắn công việc, mà là…cơn bão trong group gia đình.
Trần Tử Cầm:
“📢📢📢 Báo cáo! Báo cáo! Giản Bó tối qua không về nhà!!!”
Mẹ tôi cũng nhảy vào bình luận:
“Lại tăng ca nữa hả? Sếp kiểu gì mà không cho nhân viên nghỉ ngơi?”
Trần Tử Cầm:
“Hình như không phải tăng ca đâu nhé, có vẻ chị ấy đang hẹn hò thì phải.”
Thế là… group nổ tung.
Mẹ tôi, dì tôi, mấy bà cô… inbox ầm ầm như bão quét.
Tôi mặc kệ, tắt điện thoại, ngồi dậy, ló đầu khỏi thành sofa nhìn ra thấy Tần Thì đang bận rộn trong bếp.
Không biết anh ngủ lúc nào, mà lúc này đã tỉnh táo, dáng vẻ đầy tinh thần.
Hoàn toàn không còn chút gì của vẻ u ám tối qua.
Trông như kiểu: người đàn ông của gia đình, đang chuẩn bị bữa sáng như chưa hề có một đêm mất kiểm soát.
“Em dậy rồi à?” – Tần Thì bưng đồ ăn ra, giọng vẫn nhẹ như hôm nào.
“Ngại quá, hôm qua uống hơi nhiều.
Thật ra tôi nên để em ngủ ở phòng khách, nhưng lúc quay ra thì thấy em đã nằm gục trên sofa nên tôi cũng không nỡ gọi.
Phòng tắm có sẵn đồ dùng cá nhân mới.
Tôi đang nấu thêm chút canh, xong liền.”