Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng… cũng rất ấm lòng.
Tần Thì tiếp tục giải thích:
“Tất cả siêu xe mà mấy người thấy cô ấy bước xuống đều là xe của tôi.”
“Vợ tôi không thích khoe khoang, sợ bị dòm ngó, nên tôi thay phiên lái xe trong garage. Có ai ý kiến gì không?”
Tuyên bố chính chủ!
Tần tổng công khai thân phận bà chủ trước toàn công ty.
Giang Mỹ Mỹ bị đuổi việc, Tiểu Triệu – người vẫn luôn thật thà làm việc – được cất nhắc chính thức lên vị trí chính thức.
Từ đó, tôi ở công ty sống cuộc đời đúng chuẩn “một người trên (chồng) – vạn người dưới”.
Tần Thì sau khi nghe đồng nghiệp mô tả tôi như vậy thì phản bác ngay:
“Không đúng đâu.”
Anh ghé tai tôi thì thầm, giọng trầm thấp trêu chọc:
“Tối qua rõ ràng em ở trên anh mà?”
Tôi giận điên, đuổi đánh anh khắp phòng.
Tên đàn ông này đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ!
14
Tần Thì ngày nào cũng tự tay nấu cơm cho tôi ăn.
Quan trọng là… nấu còn cực kỳ ngon nữa cơ!
Nhưng gần đây tôi đang giảm cân, cắt hẳn bữa tối.
Mà hễ không ăn tối thì tính khí tôi lại xấu như bà chằn.
Đúng lúc này, tôi nhận được cuộc gọi đầu tiên sau hai tháng Giang Mỹ Mỹ nghỉ việc.
Giọng nó chua như giấm để lâu:
“Có người tưởng mình bám được con rùa vàng rồi, ai ngờ bay lên cành vẫn chẳng hóa được phượng hoàng đâu.”
Tôi cạn kiên nhẫn:
“Nói tiếng người.”
Giang Mỹ Mỹ không từ bỏ cơ hội đâm chọt:
“Tao quen một chị em ở B thành, dắt tao đi dự tiệc, gặp được nhị tiểu thư nhà họ Kiều – cái cô đóng phim nổi tiếng ấy.
Người ta nói thẳng, Tần Thì là vị hôn phu của người ta.
Còn mày? Chỉ là đồ chơi ở thành A thôi, chơi chán rồi thì anh ta cũng phải về nhà cưới vợ môn đăng hộ đối thôi!”
Tôi hừ lạnh:
“Lo thân mày trước đi! Đến đồ chơi Tần Thì còn chẳng chọn mày, tốt nhất kiếm cái việc mà làm, kẻo chết đói giữa B thành thì nhục chết!”
Dập máy xong, tôi tức điên, uống liền một chai Coca lớn để xả giận, giảm cân coi như toang.
Tần Thì về nhà trễ.
Vừa mở cửa đã thấy tôi ngồi giữa phòng, mặt mũi âm u như chuẩn bị cầm dao đi chém người.
Tần Thì chớp mắt:
“Bảo bối làm sao vậy? Ai lại dám chọc em giận?”
Tôi cố nhịn, nhưng nhịn không nổi:
“Nghe nói anh là cậu ấm nhà siêu giàu ở thành B hả?”
Tần Thì nhíu mày:
“Em đang nói gì vậy?”
Tôi tiếp:
“Tới lúc đó bố anh có định đưa em một tờ chi phiếu trống, bảo em muốn điền bao nhiêu thì điền?
Rồi sau đó… bảo em biến ra khỏi cuộc đời con trai ông ấy?
Anh nói xem, em điền mấy trăm tỷ thì hợp lý?”
Tần Thì ngạc nhiên:
“Bố anh gọi cho em thật à?”
Tôi gào lên:
“Ông ấy mà dám đưa, em dám cầm! Anh tưởng em yêu đương với anh là để chơi cho vui chắc?!”
Tần Thì không nói không rằng, ôm lấy chân tôi, đặt tôi ngồi hẳn lên bàn ăn, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi khóc tu tu:
“Người ta nói anh bắt cá hai tay, thành B có vị hôn thê, Thành A thì bao nuôi bình hoa di động là em, tương lai anh quay về tổng công ty, rồi C – D – E – F – G, mỗi thành phố nuôi một bà vợ nhỏ.
Anh không phải đang xây harem đó chứ?!”
Tần Thì cười nhăn mặt:
“Anh chỉ có mình em thôi mà.”
Tôi vẫn không tin:
“Tin quỷ gì! Đàn ông miệng lưỡi rắn rết!”
Tần Thì thở dài, đột nhiên nói:
“Ngày mai đi đăng ký kết hôn.
Em không tin anh, chẳng lẽ em không tin Cục dân chính?”
Tôi: “Hứ.”
Lườm anh một cái.
Đăng thì đăng, ai sợ ai.
15
Ngày hôm sau, ra khỏi Cục dân chính, khóe miệng tôi cười đến không khép nổi.
Trên tay tôi là hai cuốn sổ đỏ mới tinh, y chang nhau.
Tôi nhảy cẫng lên, hôn chụt một cái vào má Tần Thì cho có lệ, rồi gọi:
“Chồng ơi~”
Tần Thì hai tay chống eo, tức giận không cam lòng:
“Không gọi tôi là Tổng Tần nữa à?”
Tôi cười híp mắt:
“Gọi Tổng Tần thì xa cách quá!”
Tần Thì trừng mắt, lao tới hôn tôi một cái đầy giận dỗi:
“Sau này mà còn dám tung tin thất thiệt, anh sẽ phạt thật nặng!”
Mà lúc này tôi không rảnh để quan tâm lời cảnh cáo đó.
Tôi giơ điện thoại lên, chụp ngay một bức hình mặt gần sát mặt Tần Thì, thêm cái góc chụp rõ nét cuốn sổ hồng bên cạnh, đăng thẳng lên story kèm dòng caption:
“Anh Tần à, mong được anh yêu thương cả đời ~ ❤️”
Để xem mấy cái miệng nhiều chuyện đó còn bịa chuyện được nữa không!
Chẳng bao lâu, lượt thả tim đã vượt mốc 99+.
Ngay sau đó, tôi thấy bình luận chanh chua hết phần thiên hạ của Giang Mỹ Mỹ:
“Phê PTS rồi đúng không?”
Tôi cười mãn nguyện, chẳng thèm phản hồi, thẳng tay out luôn màn hình.
Đúng lúc đó, một tin nhắn mới vừa được đẩy tới.
Người gửi: chính là ông chồng nhà tôi – Tần Thì.
Là một tấm hình chụp ban đêm, chỉ có hai người – tôi và anh, tựa vào nhau, bên khung cửa sổ sáng đèn.
Ảnh được đính kèm hình cuốn sổ đỏ, chụp rõ tên hai người.
Phía dưới tấm hình, từng dòng chữ vàng từ từ hiện ra:
“Yêu em theo một cách khác – đến hết đời.
Tần Thì & Giản Bó.”
Chỉ vài chữ, thêm một dòng ngày tháng ghi rõ hôm nay, thế mà tôi lại rơi nước mắt.
Hôn nhân, nếu không có tình yêu, là xiềng xích.
Nhưng nếu hai người yêu nhau thật lòng, thì nó lại là một cách yêu thương sâu đậm hơn cả.
Tần tiên sinh, Giản tiểu thư, nhất định phải hạnh phúc đến răng long đầu bạc nhé!
Hết