Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi còn chưa kịp ổn định nhịp tim, anh lại cúi xuống hôn thêm một cái thật nhẹ lên khóe môi tôi.
Toàn thân tôi nóng bừng như có ai đốt lửa.
Tôi cúi đầu, tay đẩy nhẹ vai anh, định mở miệng nói gì đó thì anh lại cúi người áp sát lần nữa.
Tôi tránh đi, nhưng câu nói khàn khàn kia đã chặn hết mọi đường lui:
“Còn dám né nữa?”
Lần này, nụ hôn còn lâu và sâu hơn cả lúc trước.
Không khí trong ô bị rút cạn, hơi thở của tôi hoàn toàn bị anh kiểm soát.
Mặc dù chiếc ô đã che khuất chúng tôi khỏi tầm nhìn, nhưng tiếng cười khúc khích từ vài người đi ngang qua bãi đỗ xe vẫn lọt vào tai.
12
Hôm sau, tôi vừa bước chân vào văn phòng đã có người mang đến một bó hồng đỏ to đùng.
Gây bão toàn công ty luôn.
Ai cũng đoán xem là ai tặng, còn trêu tôi mặt mày hớn hở, kiểu này chắc sắp có chuyện tốt rồi.
Đến trưa, Tần Thì nhắn tin:
“Lên ăn trưa đi.”
Còn thêm một câu đe dọa nho nhỏ:
“Nếu em không lên, anh xách hộp cơm xuống tầng đấy.”
Tưởng tượng cảnh cả văn phòng vây xem tôi được “boss tổng” mang cơm tận răng, tôi đành lủi thủi lết lên tầng của anh.
Thư ký thấy tôi lén lén lút lút thì chỉ cười, như thể đã quen lắm rồi.
Vừa vào, Tần Thì đã kéo tôi ngồi lên đùi anh, hôn lia lịa.
Bộ dạng này, hoàn toàn khác xa vẻ lạnh lùng cấm dục trước kia.
Tôi nhìn trời nắng chang chang ngoài cửa sổ, ngượng muốn chết.
Tôi đẩy anh ra, anh còn không vui:
“Tầng 28 rồi, ai mà thấy được?”
“Tầng 28 thì sao, nhỡ có ai đẩy cửa vô thì sao?”
Tần Thì liếc nhìn gầm bàn, mắt sáng rực:
“Nếu có ai vô… em chui vào dưới đây đi, anh muốn thử cảm giác…”
Anh thì thầm bên tai tôi mấy chữ.
Tôi đỏ mặt, tim đập loạn, cùi chỏ suýt thì thúc anh một phát nội thương.
Đàn ông quả nhiên, hễ yêu vào là bắt đầu suy nghĩ không đứng đắn.
Cơm trưa xong, anh không cho tôi đi, bắt tôi gối đầu lên đùi ngủ trưa.
Sau nửa tháng “qua mặt” cả văn phòng, thì chuyện cũng vỡ lở.
Một hôm, Tần Thì chở tôi về nhà, vừa định kéo tôi không cho lên lầu thì…
Ba mẹ tôi xuống lầu đi dạo, đụng ngay cảnh “thân mật ban công”.
Mẹ tôi tặc lưỡi, nhìn ba tôi nói:
“Thấy chưa? Ông còn tính mua đồ bổ cho nó… người ta ăn uống ‘đủ chất’ lắm rồi đấy.”
Tôi đỏ mặt đến mức muốn đào lỗ chui.
Tôi đành chính thức giới thiệu Tần Thì với ba mẹ.
Anh cư xử lễ phép, nói năng hòa nhã, ba tôi vui như trúng số.
Mẹ tôi thì cười tít cả mắt, đúng kiểu “mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng ưng”.
Tối đó, tiễn mẹ xuống lầu, mẹ kéo tôi dặn dò:
“Nhớ giữ mình nghe chưa.”
Tôi ngơ ngác:
“Khu mình an ninh mà, có gì đâu mẹ?”
Mẹ tôi trợn mắt, tặng cho một cú đấm nhẹ:
“Ý mẹ là đừng có để xảy ra chuyện… con hiểu không?”
Bà còn bồi thêm:
“Mẹ mới nghỉ hưu được mấy năm, chưa muốn làm bảo mẫu giữ cháu đâu nhé!”
…
Tôi: ???
Con gái ruột mà nói như tôi là kiểu dễ “không giữ mình” lắm ấy!
Tối đó, Tần Thì ở lại ngủ.
Tôi đang tắm thì anh mặt dày chui vào luôn.
Từ phòng tắm tới giường, tôi bị hành đến đuối như con cá khô.
Ấy vậy mà đang lúc cao trào, anh lại… dừng lại.
Lý do?
“Chỗ em không có bao.” – anh nói tỉnh queo.
Tôi:
Thề muốn chửi thề.
Cuối tháng, Tần Thì đi công tác.
Chưa kịp về thì tôi lại có chuyến đi xa.
Nửa tháng không gặp, lúc anh ra sân bay đón tôi, tay nắm tay không buông nửa bước.
Vừa về tới nhà anh, chưa kịp ngồi ấm chỗ, anh đã đè tôi xuống sofa.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã cưỡi thẳng lên người tôi.
Chưa cởi hết cúc áo, anh đã luồn tay ra sau cổ, tháo luôn sơ mi của mình, lộ ra cơ bụng tám múi săn chắc.
“Ực.”
Tôi nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
Ban đầu còn định giữ giá đôi chút.
Nhưng chỉ vài giây sau, hoàn toàn… mất kháng cự.
Tần Thì cũng nóng đến bốc cháy, như lửa hoang cháy rừng, vừa ôm tôi vào phòng ngủ, vừa tiện tay vơ luôn một cái hộp nhỏ.
“Đau!”
Lúc vật thể lạ tiến vào, tôi rít một hơi, phản xạ muốn né tránh.
Ngay sau đó lại nghe anh khàn giọng:
“Đừng trốn.”
Đau thật đấy, mà né cũng không né nổi.
Tên này, định bóp chết tôi mới chịu à?
Vừa đau vừa tủi, nước mắt tôi lã chã, bụng dưới co thắt từng cơn.
Tần Thì ôm chặt tôi, từng nụ hôn rơi xuống như rắc đường:
“Ngoan nào, đừng khóc.”
Anh dỗ tôi bằng cái giọng khàn khàn dụ hoặc:
“Em còn khóc nữa, anh chết trên người em thật đấy.”
Tôi khóc khóc cười cười, cuối cùng cũng nín.
Nhưng vừa yên ổn được vài giây thì anh lại bắt đầu…một trận “xông pha nơi chiến trường” mới.
Lần đầu tiên, ngoài đau ra, chẳng cảm nhận được mấy phần vui vẻ.
Tần Thì vỗ vỗ vai tôi, ra vẻ chuyên gia kinh nghiệm:
“Cái này là phải luyện tập nhiều vào, càng dùng càng hợp nhau.”
Và thế là…chúng tôi “rèn luyện” tiếp hai – ba lượt nữa.
May mà hôm sau tôi được nghỉ phép, không thì thật không dám tưởng tượng cảnh mình lê chân khập khiễng vào công ty, sẽ bị người ta liên tưởng đến mức nào.
Sau một đêm buông thả, tôi bắt đầu hơi sợ khi phải ở riêng với Tần Thì.
Nhưng anh chỉ cần lật nhẹ mí mắt đơn – li – mi, khóe môi cong lên:
“Lại trốn?”
“Còn định trốn nữa à?”
“Anh là thú dữ chắc?” – anh hỏi.
Tôi bĩu môi, giơ tay chỉ:
“Anh đáng sợ gấp mười nghìn lần lũ thú hoang ngoài kia luôn ấy!”
Vừa dứt lời, tôi quay đầu bỏ chạy.
Sau lưng, Tần Thì gầm lên:
“Em quay lại cho anh….!”
Sáng vừa bước chân vào công ty, ánh mắt mọi người nhìn tôi cứ… kỳ kỳ.
Tiểu Triệu ngó tôi, môi mấp máy như muốn nói gì đó, lại thôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì, đã bị trưởng phòng gọi vào văn phòng với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Giản Bó này, nói ra thì chuyện đời tư cá nhân vốn không ảnh hưởng đến công việc… nhưng em cũng không thể cạnh tranh không lành mạnh, phá hoại thị trường như vậy chứ!”
Tôi sững người:
“Trưởng phòng, ý anh là sao ạ?”
Anh ta đẩy màn hình máy tính xoay về phía tôi.
Ngay chính giữa trang nội bộ công ty, tiêu đề to tướng:
“Giản Bó – mỗi ngày đều được các loại siêu xe khác nhau đưa đón đi làm.”
Kèm theo đó là cả tá ảnh chụp lúc tôi bước ra từ các loại xe sang – từ Maybach, Bentley đến cả G-Class.
Tệ nhất là có một bức ảnh rõ đến từng con số biển số xe – mà khổ nỗi, chiếc đó lại là của một ông chủ phất lên nhờ bất động sản.
Mà cái ông đó trước đây từng theo đuổi tôi thật.
Bây giờ thì chỉ là một… khách hàng.
Người viết bài rất biết chộp cơ hội, liền dựng chuyện tôi được bao nuôi, nhờ thế mà mới có nhiều tài nguyên khách hàng đến vậy.
Tệ hơn nữa, bài viết còn bịa đặt rằng tôi cướp khách từ tay đồng nghiệp.
Mấy chuyện này mà tung lên công ty thì đúng là xé toạc mặt nhau rồi còn gì.
Ngoài Giang Mỹ Mỹ, tôi thật chẳng nghĩ nổi ra ai lại có thù ghét tôi đến mức dàn dựng chuyện như vậy.
Tôi cười lạnh: “Ha!”
Cô ta đúng là rảnh đến độ điều tra cả tháng trời, mà vẫn không moi được nổi một tấm ảnh chính diện của Tần Thì?
Cũng đúng thôi.
Đường đường là sếp tổng công ty mẹ – người đàn ông đó chưa từng cho ai cơ hội chụp mình trái phép.
Huống chi là paparazzi vớ vẩn nội bộ.
Trưởng phòng còn định nói thêm gì đó, tôi liền giơ tay ngăn lại:
“Trưởng phòng, chuyện này để em tự xử lý. Nhất định sẽ cho anh một câu trả lời vừa lòng.”
Tôi là kiểu người có thù báo thù, tại chỗ không nợ ai, ra khỏi văn phòng là tôi xách đầu Giang Mỹ Mỹ xuống liền.
“Giang Mỹ Mỹ, mấy tấm hình trên mạng là cô tung lên đúng không?”
Giang Mỹ Mỹ chẳng hề chột dạ, còn trừng mắt thách thức:
“Thì sao? Ai bảo cô dám làm mà không dám nhận?”
Lúc đó cửa phòng đã chật kín người hóng hớt từ các bộ phận khác.
Tôi đang định không cần phân trần gì, cứ thế vả mặt bằng nắm đấm cho đã giận, thì…Tần Thì – sếp tổng thần bí nhà ta – từ trên lầu bước xuống.
Giang Mỹ Mỹ lập tức túm lấy cơ hội tố cáo:
“Tần tổng, Giản Bó tư cách đạo đức không đứng đắn, quan hệ mập mờ với nhiều ông lớn ngoài công ty. Rất có khả năng đang bán thông tin công ty đó!”
Tần Thì nhướng mày nhìn cô ta một cái, rồi bật cười:
“Bán thông tin công ty á? Cả công ty này là của vợ tôi, cô ấy bán cho ai được?”
Tôi: …
Giang Mỹ Mỹ: ???
Đám đồng nghiệp hóng chuyện: WAOOOO!!!
“Ủa đù! Giản Bó không phải… là bà chủ thiệt đó chớ?”
Khụ khụ!
Thật sự có hơi mất mặt.