Để ngăn phản diện u ám tự sát, tôi bịa ra rằng mình là vợ hắn đến từ mười năm sau.
Hôm đó, khi Tống Diễn Xuyên đứng chênh vênh trên sân thượng, tôi giả vờ không thấy gì, nằm dài trên giường còn sai hắn đi thu dọn đồ lót giúp mình.
Lúc hắn vào bếp lấy dao, tôi ôm bụng, nước mắt lưng tròng:
“Anh nỡ lòng nào để con mình sinh ra đã không có cha sao?”
Hắn im lặng, thuận tay mổ luôn con cá bên cạnh.
Từ đó, Tống Diễn Xuyên chẳng còn tâm trí mà chết nữa.
Vì ngoài việc học, đi làm thêm, hắn còn phải về nhà hầu hạ cô vợ vừa tham ăn vừa lười biếng là tôi.
Thật sự là không còn thời gian mà chết.
Nhiệm vụ hoàn thành trót lọt, tôi rời khỏi thế giới đó.
Tưởng đâu đời này sẽ chẳng còn gặp lại.
Cho đến mười năm sau, tôi lại xuyên về.
Tại bữa tiệc, thiếu niên u ám ngày nào đã hóa thành ông trùm giới thương nghiệp.
Tống Diễn Xuyên nhìn chằm chằm vào bụng tôi, nghiến răng:
“Vợ à, đứa con em nợ tôi, định bao giờ mới trả đây?”