Giới thiệu truyện

Mẹ kế bảo tôi hiến thận cho em gái.

Lúc đó tôi mềm lòng, liền đồng ý.

Sau ca phẫu thuật, thuốc mê vừa hết tác dụng, mẹ kế liền ném cho tôi phong bao năm trăm tệ, nói coi như hai bên huề nợ.

Vậy mà sau đó bà ta lại còn lên mạng giả vờ đáng thương, bịa ra rằng tôi tống tiền bà.

【Mọi người ơi, giúp tôi phân xử với, chỉ hiến cái thận thôi mà, nó lại dám đòi tôi năm triệu!】

【Thận của nó làm bằng vàng chắc?】

Cả mạng dậy sóng, một nhóm người quá khích chửi tôi là thứ vô nhân tính, không biết tình nghĩa anh em.

Ngay cả bố ruột của tôi, khi đang công tác ở nước ngoài, cũng gọi điện về mắng:

Nói rằng tôi đã lấy năm triệu thì sau này đừng mong có phần trong gia sản, bảo tôi cút khỏi nhà này.

Tôi lê tấm thân tàn đến tìm em gái, người đã hồi phục sức khỏe mong nó nói ra sự thật.

Nhưng nó lại nhìn tôi với vẻ vô tội:

“Em có nhờ anh cứu đâu. Anh ăn của nhà em, ở nhà của em, cho em cái thận cũng là chuyện nên làm thôi.”

Chẳng bao lâu, tôi bị đuổi khỏi nhà.

Vết thương chưa lành lại bị nhiễm trùng, tôi chec thảm bên lề đường.

Lần nữa mở mắt, tôi quay lại ngày nhập học quân sự.