Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
07
Tổ mẫu kinh hãi nhìn sang muội muội.
“Lan Âm, lời tỷ tỷ con nói là thật sao? Con thật sự xúi giục tỷ con từ hôn với công tử Thôi gia?”
Sắc mặt muội muội tái nhợt:
“Tổ mẫu, con… con…”
Mẫu thân vừa kinh ngạc vừa tức giận liếc ta một cái:
“Mẫu thân, Lan Bích toàn nói nhăng cuội! Lan Âm từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại lớn lên dưới mắt mẫu thân, sao nó có thể ngang ngược phá phách giống như Lan Bích?!”
Bà quay đầu nắm lấy tay ta, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
“Lan Bích! Con đừng hồ đồ nữa!”
Ta lặng lẽ đáp lại ánh nhìn ấy.
Khác với muội muội, ta sống ở phương Bắc bên phụ thân đã lâu, rất ít khi gặp lại mẫu thân, cho nên ta càng khao khát nhận được sự quan tâm của bà.
Mỗi lá thư bà gửi đến đều được ta đọc đi đọc lại, bà nói ta là tỷ tỷ, phải chăm sóc đệ muội, nên ta luôn hết lòng quan tâm chúng, không từ chối bất cứ việc gì.
Ta vâng lời, nhường nhịn, chỉ vì cũng muốn được tựa đầu vào lòng mẫu thân làm nũng như bọn họ.
Chỉ cần bà lộ ra vẻ mặt ấy, ta liền buông xuôi mọi thứ.
Nhưng đời này, ta sẽ không như thế nữa.
Không phải ta chưa làm đủ, mà là mẫu thân thiên vị, lỗi không tại ta.
Ta rút tay về.
“Hôm nay có cả chục công tử tiểu thư hiện diện, đâu phải chỉ mình con mở miệng liền có thể lật ngược phải trái.”
“Nếu tổ mẫu không tin thì cứ phái người hỏi thăm một lượt là rõ.”
“Con chỉ muốn hỏi mẫu thân một câu, vì sao trước khi muội muội bôi nhọ Thôi Dư, trong hoa viên nhà ta lại luôn ‘tình cờ’ có hạ nhân bàn tán về hôn phu của con?”
“Người hầu ở Kinh thành sao còn kém quy củ hơn cả người ở phương Bắc?”
Mẫu thân biến sắc:
“Con… con…”
Tay bà run rẩy chỉ vào ta nhưng lại không thốt ra nổi một lời, đúng lúc ấy, một chuỗi tràng hạt bay thẳng đập vào trán bà.
Tổ mẫu nổi trận lôi đình, chỉ thẳng vào mẫu thân mà quát:
“Tốt lắm! Đúng là kế mẫu thì chẳng có ai tốt cả!”
“Ngươi lại dám giở trò ngay trước mắt ta!”
“Ngươi định phá hỏng hôn sự của Lan Bích để vị trí chủ mẫu Thôi gia rơi vào tay Lan Âm phải không?!
“Ngươi quên rồi sao? Khi Thôi gia đến cầu thân, họ đã chỉ đích danh muốn cưới Lan Bích!”
“Nếu không phải đại công tử nhà họ Thôi để mắt đến con bé thì làm sao Thôi thị lại muốn kết thông gia với nhà võ tướng không gốc rễ như chúng ta?!”
Sắc mặt mẫu thân tái nhợt, bà ôm đầu nhìn ta, hoảng hốt:
“Mẫu thân! Hài tử còn ở đây, người… người sao có thể nói vậy được?!”
Tổ mẫu dường như nhận ra điều gì mà vẻ mặt thoáng hiện nét hối hận.
Ngay cả muội muội cũng quên khóc, nàng ta siết chặt khăn tay, lảo đảo đứng dậy, nhìn ta bối rối.
Ngón tay ta khẽ run lên, ánh mắt lướt qua từng gương mặt ruột thịt.
“Kế mẫu? Gì mà kế mẫu?”
08
Hôm đó, ta rốt cuộc cũng không moi thêm được gì từ miệng tổ mẫu.
Ai nấy đều bảo ta nghe nhầm.
Từ tổ mẫu, lão bộc trong phủ đến cả nhà ngoại đều khẳng định mẫu thân chính là thân mẫu ta.
Ngoại tổ mẫu còn ép ta đứng trước gương:
“Lan Bích, con xem, con giống tổ mẫu đến thế, lại càng giống mẫu thân con như đúc.”
“Sao có thể là con người khác sinh ra được?”
Nhìn gương mặt hiền hậu đầy yêu thương kia, ta không tranh cãi nữa.
Bài học lớn nhất mà kiếp trước dạy ta, chính là – dù máu mủ ruột rà cũng đừng dễ dàng tin tưởng.
Ta ôm chút hy vọng cuối cùng, gửi một phong thư cho phụ thân ngoài biên ải.
Trước khi đệ đệ ra đời, ta từng được phụ thân bế lên ngựa, tận tay dạy ta bắn cung.
Ta từng múa thương họ Phùng trước mặt ông, ông cười vang mà khen ta là nữ nhi xuất sắc nhất.
Nhưng thư hồi âm lại là lời khiển trách.
Ông nói ta không nên tranh cãi với mẫu thân, sao lại nảy sinh ý nghĩ hoang đường bất hiếu như vậy.
“Phận nữ nhi mà lòng dạ hẹp hòi.”
Ta ngồi lặng trước cửa sổ.
Trong đầu thoáng hiện hình ảnh phụ thân cõng ta trên vai đi khắp nơi, rồi lại chuyển sang cảnh ông nghe tin ta bị thổ phỉ bắt, mặt đầy thất vọng nói với đệ đệ đang cầm cung nhỏ:
“Tỷ tỷ con học thương pháp Phùng gia bao năm, cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân, không làm nên chuyện.”
Ta không nhịn được mà bật cười.
Kiếp trước, ta sống đến 17 tuổi, luôn cho rằng phụ mẫu thương ta, huynh muội hòa thuận, chỉ thấy phiền lòng vì mối hôn sự không như ý, vị hôn phu quá nghiêm khắc lại giả nhân giả nghĩa.
Nhưng cuối cùng mới biết cả nhà đều lừa dối ta.
Rõ ràng ta luôn giữ vững gia huấn Phùng gia, trượng nghĩa cứu người đến mức nhường ngựa cho nữ nhân và hài tử rồi bị bắt.
Vậy mà tổ mẫu ghét bỏ vì cho là ta làm bẩn danh tiết, phụ thân lại cho rằng ta học võ vô dụng.
Chỉ có vị hôn phu bị ta lạnh nhạt khinh thường kia chưa từng bỏ rơi ta từ đầu đến cuối.
Thật đáng thương.
Cũng thật đáng cười.
09
Ở Kinh thành, ta không có ai để nhờ cậy.
Sau nhiều ngày dò hỏi, ta chỉ biết năm xưa nhà ngoại từng có một nữ nhi chưa gả mà đã qua đời cách nay 13 năm.
Nghe nói năm ấy ngoại tổ mẫu đau buồn đến ngất đi mấy lần, từ đó cấm người trong nhà nhắc lại.
Ngược lại, bên phương Bắc có chút tiến triển.
Bằng hữu gửi thư báo rằng vào năm ta chào đời, Phùng phủ từng xử lý một số lượng lớn hạ nhân trong nội viện.
Chỉ tiếc đã quá lâu, thật khó lần ra tung tích những người ấy.
Ta hồi thư cảm tạ, nhờ nàng tiếp tục lưu tâm.
Vào cuối xuân, phụ thân về kinh báo cáo công tác, trùng với kỳ xuân du của Hoàng thượng nên ngài cho phép ông mang cả gia quyến cùng đi.
Dạo này ta bất hòa với người trong nhà, không chỉ đệ muội xa lánh, phụ thân và tổ mẫu cũng vì chuyện thân mẫu mà lãnh đạm với ta.
Đến khu săn bắn ở núi Tấn, ta một mình rời khỏi trại, dạo chơi trong núi.
Gần tới bờ suối, bên kia vang lên tiếng quát không hề khách khí:
“Ngươi là Phùng Lan Bích?”
Ta nhìn sang theo hướng phát ra âm thanh, là một đám công tử tiểu thư y phục lộng lẫy vây quanh một đôi thiếu niên nhìn như huynh muội.
Người lên tiếng là vị thiếu niên kia.
Sau khi thấy ta gật đầu xác nhận, hắn bước lên vài bước nhìn ta từ đầu đến chân, cười khinh khỉnh:
“Thôi Dư đính hôn với ngươi? Trông chẳng ra làm sao, thua xa tỷ tỷ ta.”
Đám thiếu niên phía sau bật cười vang, chỉ có cô nương ở giữa không cười, nàng kéo dải lụa choàng trên người, hờ hững nhìn ta.
Ánh nắng xuyên qua tán lá lay động, ta khoanh tay đáp lời:
“Ta so với tỷ tỷ ngươi thế nào thì ta không rõ.”
“Nhưng ngươi chắc chắn thua xa Thôi Dư.”
Thiếu niên sững lại:
“Ngươi!”
Hắn giơ tay chỉ vào ta rồi lại buông xuống:
“Ta không thèm đôi co với ngươi.”
“Nói thẳng nhé, chúng ta là dòng chính của Vương thị ở Thái Nguyên.”
“Ngươi là nữ nhi võ tướng, vốn không xứng với đích trưởng tử thế gia.”
“Tỷ tỷ ta mới là người xứng với Thôi công tử nhất.”
“Nếu ngươi biết điều thì hãy mau từ hôn với Thôi thị.”
“Ta tìm một công tử ở Vương gia cưới ngươi.”
Nhưng ta đây lại thích đối đáp cho hả dạ.
“Khẩu khí cũng lớn thật.”
“Biết ngươi là công tử nhà Vương thị thì thôi, không biết còn tưởng ngươi là Ngọc Hoàng đại đế.”
“Đã mê làm mối vậy sao không tới miếu Nguyệt Lão làm đạo sĩ đi?”
“Ta nói cho mà biết, ta với Thôi Dư mới là xứng đôi vừa lứa!”
Lời ta vừa dứt, trong rừng lập tức vang lên một trận cười.
10
Vài vị công tử áo gấm từ bóng cây râm mát ung dung bước ra, người thanh niên đi sau cùng ngọc thụ quỳnh chi, như khuê như chương, cao quý như cành ngọc giữa rừng xuân.
Chỉ có vành tai là nhuộm một tầng hồng nhạt, ánh mắt nhìn ta dịu dàng sâu lắng như mang theo cả một vườn xuân đang tan chảy trong lòng.
“Phùng cô nương, bọn ta không phải cố ý nghe lén đâu.”
Công tử vừa cười lúc nãy chắp tay nói lời xin lỗi:
“Vừa nghe thấy giọng của cô nương Thôi huynh đã muốn bước ra ngay, nhưng thấy cô nương đang hứng khởi nên bọn ta giữ hắn lại một chút.”
“Cô nương ứng đối linh hoạt, tại hạ khâm phục.”
Tiểu công tử Vương gia giận đến đỏ cả mặt, nhưng vì có mặt nhiều công tử thế gia nên không tiện phát tác.
Tiểu thư Vương gia vỗ vai đệ đệ, nàng khẽ gật đầu về phía chúng ta, sau đó quay người rời đi.
Những người khác cũng lần lượt rảo bước theo sau.
Vài công tử áo gấm nhìn ta và Thôi Dư đầy hàm ý, rồi cũng cáo từ rút lui.
Bên bờ suối chỉ còn lại ta và Thôi Dư.
Lúc nãy ta dõng dạc đối đáp trước mặt người nhà họ Vương, giờ đứng trước chính chủ, ta lại cảm thấy hơi nóng mặt, đang định tìm lời che giấu thì nghe Thôi Dư nói:
“Ta và cô nương đúng là xứng đôi vừa lứa.”
Chàng hình như cũng thấy ngại, ánh mắt nghiêng về dòng nước bên cạnh.
“Ta và tiểu thư Vương gia chỉ vì hai nhà qua lại mà từng gặp gỡ vài lần.”
“Những lời tiểu công tử Vương gia nói, ta hoàn toàn không hay biết, càng không phải ý của ta.”
“Ngay từ đầu, trong lòng ta, chỉ có mình cô nương là thê tử.”
“Người ngoài nói gì ta không cản được, nhưng tấm lòng ta, mong cô nương thấu hiểu.”
Nói đến đây, ánh mắt Thôi Dư dừng lại trên người ta, nhìn thẳng không chút né tránh.
Gió lay nhẹ bóng cây, dáng ta mặc áo lụa đỏ tay hẹp đều phản chiếu trong đôi mắt lưu li của chàng.
Trái tim ta bỗng đập dồn dập.
Đúng lúc ấy, gió cũng nhập cuộc, thổi tung mái tóc dài của Thôi Dư khiến nó vướng vào trâm cài tóc của ta.
Chàng nhẹ giọng nói một tiếng “mạo phạm” rồi cẩn thận tiến lại gần, dùng tay nâng trâm, từ tốn gỡ mối tóc rối.
“Công tử.”
Ta né tránh ánh nhìn của chàng, giọng nhỏ như tiếng muỗi:
“Ta có một nhũ danh, gọi là ‘Mãn Mãn’.”
“Mãn Mãn.”
Chàng nhẹ giọng lặp lại, hai chữ ngắn ngủi mà ngân vang thật lâu:
“Ta vẫn chưa có tên tự, Mãn Mãn có thể gọi ta là A Dư.”
Ta và Thôi Dư dạo bước dọc theo con suối, mãi đến khi ánh mặt trời lặn mới quay về doanh trại Phùng gia.
Trước lúc chia tay, Thôi Dư chợt gọi ta lại:
“Mãn Mãn, có một chuyện e rằng ta hơi đường đột.”
“Ta nghe nói nàng đang tìm tung tích đám hạ nhân cũ của hai nhà Phùng – Tôn năm xưa nên đã tự ý sai người đi dò xét.”
“Và đã tìm được một vị lão bộc què chân từng hầu hạ ở Phùng gia.”
Ta ngạc nhiên xen lẫn hồi hộp nhìn chàng:
“Hiện ông ấy đang ở đâu?”
“Ở một biệt viện của ta.”
“Chờ lễ săn bắn mùa xuân kết thúc, ta sẽ đưa Mãn Mãn tới gặp ông ấy.”