Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Ngày hôm sau chính là lễ săn bắn mùa xuân.
Ta dù sao vẫn mang tâm tính thiếu niên, lần đầu tham gia buổi săn quy mô lớn như vậy nên tinh thần phấn khởi, bao nhiêu phiền muộn những ngày qua đều tan biến.
Khi Hoàng thượng giương cung vàng bắn hạ chim nhạn, tiếng trống vang dội, ta cũng thúc ngựa lao vào núi rừng.
Ánh bình minh rực rỡ dần xua tan sương mù, ta giương cung bắn một mũi tên về phía một con hồ ly trắng lông đẹp hiếm thấy, nhưng mũi tên bay giữa đường lại bị chặn lại bởi một mũi tên khác.
Hồ ly hoảng sợ bỏ chạy.
Ta quay đầu nhìn về hướng tên bắn tới, chỉ thấy tiểu công tử Vương gia đang đắc ý nhìn ta.
“Minh Chi!”
Tiểu thư Vương gia xuất hiện từ sau lưng hắn, nàng nhẹ giọng trách mắng một câu, rồi giục ngựa tiến đến chỗ ta.
Nàng khẽ gật đầu:
“Phùng cô nương, Minh Chi vô lễ, ta thay mặt hắn xin lỗi cô.”
“Nhưng lời hắn nói cũng không sai, cô gả vào Thôi gia e là chẳng thể sống yên ổn.”
Ta rút thêm một mũi tên rồi gắn lên dây cung.
“Nhưng nếu ta không gả vào Thôi gia thì Thôi Dư cũng chẳng vui vẻ gì.”
Tiểu thư họ Vương có vẻ không ngờ ta lại đáp như thế, nàng ngẩn người:
“Phùng cô nương, cô hình như quá đề cao bản thân rồi.”
“Cô tưởng Thôi Dư không thể sống thiếu cô sao?”
“Thực ra cô chỉ là cái cớ để hắn phản kháng gia tộc thôi.”
“Bất kỳ công tử thế gia nào cũng từng có lúc muốn thoát khỏi khuôn mẫu, tốt hơn hết là cô đừng quá tin tưởng.”
Ta chỉnh dây cung:
“Vậy sao?”
Ta giương cung, mũi tên nhắm thẳng vào tiểu công tử Vương gia đang đứng gần.
Trong tiếng hét hoảng hốt của hai tỷ đệ, tên đã rời dây, sượt qua thái dương, chẻ đứt một nhúm tóc mai rồi cắm sâu vào thân cây hai tấc.
Ta cười lớn, thúc ngựa rời đi:
“Quân tử lục nghệ, tiểu thư Vương gia danh giá chẳng lẽ chuyện gì cũng phải hơn người?”
Sau lưng là tiếng gào giận dữ của công tử Vương gia, nhưng ta chẳng buồn để tâm.
Quả nhiên trong thời gian săn bắn sau đó, ta bị người Vương thị và bè cánh bủa vây khắp nơi.
Nhưng những kẻ tập bắn nơi thao trường kia sao sánh được với ta – người từng luyện tên trong đêm tối sa mạc, giữa cát vàng mù mịt, giữa đao cong của bọn thổ phỉ, giữa búa sắt của man tộc?
Ta chẳng những phá vây còn cướp luôn chiến lợi phẩm của Vương thị.
Tiểu công tử nhà ấy bị ta bắn rơi tên tám lần, ta còn giành trước bắn hạ một con lợn rừng và hai con hươu vốn đã bị hắn bao vây từ lâu.
Hắn tức đến mức rút tên định bắn ta.
Ta cưỡi ngựa né tránh, xoay người bắn rơi đai ngọc bên hông hắn.
Hắn ngẩn ra ôm lấy ngọc vỡ, không dám làm càn nữa.
Đuổi đuổi bắt bắt với đám người Vương thị một hồi, cuối cùng ta cũng thấy mỏi mệt, bèn tìm chỗ vắng để nghỉ chân.
Chẳng ngờ vừa xuống ngựa liền nghe thấy tiếng khóc nức nở:
“Tỷ tỷ cứu muội với!”
12
Là Phùng Lan Âm.
Nàng ta ngồi bệt dưới đất, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
“Tỷ tỷ, muội lỡ ngã ngựa trẹo chân rồi, không thể đi được.”
“Tỷ có thể… đưa muội đi tìm gia nhân không?”
Ta thoáng chần chừ, nhưng rồi vẫn bước về phía nàng ta.
Nhưng khi cách Phùng Lan Âm ba bước, mặt đất bỗng vang lên tiếng sột soạt rít rít kỳ lạ.
Lưng ớn lạnh, ta lập tức rút tên cắm thẳng vào bảy tấc của con rắn.
Một con.
Hai con.
Tổng cộng bốn con rắn độc da vằn rực rỡ từ bốn hướng trườn ra đều bị ta xuyên qua một lượt bằng tên, đuôi rắn còn ngoằn ngoèo giãy giụa.
Phùng Lan Âm gần như sợ đến ngây dại.
Một giọt máu rắn bắn lên mặt nhưng nàng ta cũng không dám động đậy.
Ta vạch đám cỏ trước mặt nàng, nhón tay nhặt lớp bột vàng tươi rải đầy trên mặt đất.
“Bột hùng hoàng…”
Máu huyết ta sôi trào, giận đến mức bật cười.
Trước kia ta từng nghĩ, dù ta và Phùng Lan Âm không cùng mẫu thân sinh ra nhưng dù sao cũng là tỷ muội chung dòng máu.
Nàng ta còn nhỏ, có lẽ chỉ bị mẫu thân dẫn dắt sai đường.
“Nhưng bây giờ xem ra, ngươi vốn đã là kẻ độc địa.”
Ta vung tay ném rắn lên mặt Phùng Lan Âm.
Cảm giác lạnh lẽo, nhớp nháp vương máu khiến nàng ta hét lên thất thanh.
Ta túm lấy gương mặt nàng ta, kéo sát về phía mình.
“Nói cho ta biết, ngươi biết gì về thân thế của ta?”
Phùng Lan Âm vừa khóc vừa lắp bắp:
“Muội… muội không biết… phụ mẫu bảo muội không được nói cho tỷ biết…”
“Không nói thì ta liền ném ngươi cho rắn ăn.”
Ta bình thản uy hiếp nàng.
Phùng Lan Âm run lẩy bẩy:
“Muội nói! Muội nói! Tỷ là do phụ thân và một nữ nhân không đứng đắn sinh ra!”
“Là thứ con hoang thấp hèn!”
“Nên tỷ hoàn toàn không xứng làm thê tử của Thôi công tử!”
Tay ta run lên.
Nhưng rất nhanh sau đó, ta buông nàng ta ra.
“Không thể nào.”
“Sao lại không thể? Từ nhỏ mẫu thân muội đã nói vậy…”
Phùng Lan Âm nức nở.
Ta lấy máu rắn trên tay quệt lên áo săn tinh xảo của nàng ta.
“Nếu thật sự là ta là con của tiểu thiếp ngoài phủ như lời ngươi nói, thì với ‘lòng nhân từ’ của mẫu thân ngươi, ngươi nghĩ ta còn có thể giữ thân phận đích trưởng nữ họ Phùng sống đến bây giờ sao?”
Điều ta không nói chính là…
Không chỉ mẫu thân nàng, tổ mẫu và phụ thân ta, thậm chí cả ngoại tổ mẫu vốn luôn thương yêu ta nhất cũng sẽ không cho phép chuyện đó tồn tại.
13
Ta chẳng còn tâm trí đi săn nữa.
Nhưng lễ săn bắn mùa xuân cũng đã gần kết thúc.
May mắn thay, nhờ nhà họ Vương vây bắt giúp ta rất nhiều con mồi, nên dù sau khi gặp Phùng Lan Âm ta không còn giương cung thì vẫn đoạt được giải nhất.
Hoàng thượng đích thân ban tặng cung vàng, ta bưng lấy, cố ý đến doanh trại Vương thị cảm tạ.
Công tử Vương gia tức đến ngã ngửa, đến cả hội lửa trại buổi tối cũng không xuất hiện.
Phụ thân thì lại lộ ra thần sắc tự hào đã lâu không thấy, ông vuốt râu, ngắm nghía cây cung vàng:
“Lan Bích, hôm nay con khiến phụ thân nở mày nở mặt. Tốt lắm. Nhưng vài năm nữa, đệ đệ con cũng có thể tham gia săn lệnh của hoàng gia. Khi ấy con phải giúp nó nổi danh mới được.”
“….”
Ta như bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, ôm cung vàng quay đầu bỏ đi.
Sau lưng vang lên tiếng thở dài của mẫu thân.
“Ôi, đứa nhỏ Lan Bích này gả vào nhà họ Thôi thì có ích gì?”
“Dù sao cũng chẳng một lòng với nhà ngoại, chẳng giúp gì được cho nhi tử của chúng ta cả…”
Ta khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu.
Sau lễ săn bắn mùa xuân, ta lập tức đến biệt viện của Thôi Dư.
Từ miệng lão bộc què, ta biết được một sự thật hoang đường.
Ta đích thực là đích trưởng nữ của Phùng gia.
Còn đệ đệ muội muội ta, đúng là cùng mẫu thân sinh ra với ta – trên danh nghĩa.
Nhà họ Tôn có hai tiểu thư, tỷ tỷ đoan trang, muội muội hoạt bát.
Họ cách nhau hai tuổi nhưng dung mạo lại giống hệt nhau, nếu không phải người thân cận thì khó mà phân biệt được.
Tỷ tỷ gả đến biên cương làm hôn tử Phùng gia, phu thê ân ái, khi mang thai vì nhớ nhà nên bà đã đón muội muội lên phương Bắc ở cùng.
Không ngờ muội muội lại nảy sinh tình cảm với tỷ phu.
Thừa lúc tỷ phu say rượu, bà ta lẻn vào giường ông.
Khi ấy, tỷ tỷ đã mang thai 9 tháng, vì quá kinh sợ và phẫn nộ nên bất ngờ sinh con, cuối cùng rong huyết mà chết.
Để che giấu đại họa này, hai nhà Phùng – Tôn lại để muội muội thế chỗ, thay tỷ tỷ làm chính thê của Phùng gia.
Mãi đến hai năm sau mới thả tin “muội muội bệnh chết”.
Lão bộc run rẩy kể:
“Khi ấy, gia chủ phẫn hận vị phu nhân hiện tại nên đã đuổi bà ta về Kinh hầu hạ lão phu nhân, một mình ở phương Bắc nuôi dưỡng cô nương.”
“Nhưng chỉ một đêm đó… lại sinh ra nhị cô nương.”
“Hài tử vô tội, vì nhị cô nương mà gia chủ đành khách khí với phu nhân.”
“Rồi về sau…”
Ta thì thào tiếp lời ông:
“Về sau, có thêm đệ đệ.”
Mẫu thân cô độc của ta đến chết cũng không có ai đòi lại công đạo.
Trong lòng phụ thân, bà cũng đã hoàn toàn bị xóa sạch.
Thôi Dư đợi ta bên ngoài.
Chàng không cùng ta vào, chỉ nói rằng nếu ta muốn thì có thể kể chàng nghe.
Nếu ta không muốn thì chàng vĩnh viễn sẽ không hỏi đến.
Ta mở cửa bước ra, xin chàng nhường lại vị lão bộc ấy cho ta.
Thôi Dư nhìn sắc mặt ta mà đầy lo lắng:
“Mãn Mãn, nàng có cần ta giúp gì không?”
“Không cần.”
Ta vẫn theo bản năng muốn giấu đi cái sự thật đầy ô nhục ấy.
Không vì điều gì khác, chỉ bởi nó quá hoang đường, quá đê hèn, không xứng hiện hữu trước người như Thôi Dư – trong sạch như ngọc, thuần khiết như nước.
Chàng không hỏi thêm gì nữa, chỉ thử nắm lấy tay ta trên đường về.
Bàn tay ấy nhẹ nhàng ấm áp như một nơi an ổn để trái tim ta lưu lại.
14
Sau khi trở về phủ, ta không đi tìm phụ thân ngay mà trước tiên đến lấy cây ngân thương của mình.
Phụ thân thấy ta cầm thương bước vào, thoạt đầu là giận dữ, nhưng khi nhìn thấy lão bộc què đi sau ta thì sắc mặt lập tức biến thành kinh hãi:
“Con… con tìm được ông ta từ đâu…”
“Phụ thân.”
Ta ngắt lời ông,
“Nữ nhi không nói những lời khách sáo nữa.”
“Con đã biết rõ chân tướng năm xưa, con chỉ có một yêu cầu – con muốn Tôn thị ‘bệnh chết’.”
“Con nói gì?! Bà ấy là thân mẫu của đệ đệ muội muội con!”
Ta chống thương ngồi xuống ghế gỗ đàn hương.
“Phụ thân, người đừng vội, con đâu định ép chết bà ta thật.”
“Dù sao năm đó người hại chết mẫu thân con cũng không phải chỉ có mình bà ta, nếu luận tội cũng chưa đến mức tử hình.”
“Con chỉ muốn bà ta trả lại vị trí mà mình đã chiếm dụng suốt bao năm.”
“Trở thành nô tỳ hoặc thiếp thất, chẳng qua là đổi lại thân phận đã che mắt thiên hạ mà thôi.”
“Phụ thân chẳng phải giỏi trò đó lắm sao?”
Phụ thân tức đến phát run.
“Nghịch nữ! Ngươi muốn chọc ta tức chết hay sao!”
“Ngươi có từng nghĩ làm như vậy thì đệ đệ muội muội ngươi sẽ ra sao?”
“Họ phải đối mặt với thế gian thế nào?!”
Rõ ràng đã vào đầu hạ nhưng ta vẫn cảm thấy những luồng khí lạnh lẽo len lỏi tận tâm can.
“Vậy phụ thân, những năm qua, người có từng nghĩ đến con thì phải làm sao?”
Ông khựng lại.
“Còn mẫu thân con thì sao?”
“Bà đã mất, hài cốt đã bị chôn xuống nhiều năm nhưng lại chưa được hưởng một chút hương khói.”
“Ngay cả ta – nữ nhi thân sinh của bà cũng chưa một lần được đến mộ bà dâng hương.”
“Thế có công bằng với bà không?”
Phụ thân nhìn ta, gương mặt thoáng hiện vẻ áy náy.
“Là ta có lỗi với mẫu thân con…”
“Phụ thân con ngươi đã làm tròn đạo nghĩa lắm rồi!”
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gậy nện xuống đất – là tổ mẫu nổi giận bước vào.
“Sau khi mẫu thân của con chết, phụ thân con một mình ở vùng biên giới lạnh giá nuôi dưỡng con trưởng thành!”
“Vì hổ thẹn với mẫu thân con, bao năm qua ông ấy chưa từng bước vào phòng của kế mẫu con một bước, con còn muốn ông ấy làm gì nữa?!”
Không hiểu vì sao, ta lại thấy buồn cười.
Rõ ràng tổ mẫu cũng là nữ nhân, vậy mà bà lại khắt khe nhất với nữ nhân – dù là mẫu thân ta, ta, hay cả Phùng Lan Âm, người lớn lên trong lòng bà.
Chỉ cần tranh cãi với đệ đệ thì kẻ chịu phạt luôn là chúng ta – những tôn nữ.
“Đúng thế, mẫu thân con chỉ là mất đi cái tên, mất đi mạng sống.”
“Còn phụ thân con thì bị dằn vặt bởi tội lỗi suốt bao năm trời!”
Ta đứng dậy, tay vẫn cầm chắc ngân thương, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người thân máu mủ trước mặt.
“Hoặc là Tôn thị ‘bệnh chết’.”
“Hoặc là ta sẽ đi gõ trống Đăng Văn, tố cáo Tôn thị âm mưu hại thân tỷ, phụ thân ta cấu kết giết chính thê!”
Ta quét thương ngang qua giá sứ cổ khiến đồ sứ rơi xuống vỡ tan từng mảnh.
Phụ thân giơ tay chỉ vào ta, run rẩy không ngừng:
“Phùng Lan Bích, con điên rồi sao!”
“Con muốn đoạn tuyệt với gia tộc à?!”
“Hay là con tưởng nhà ngoại sẽ ủng hộ con làm vậy?!”
Tay ta siết chặt cán thương.
Tất nhiên là không.
Nếu nhà ngoại ủng hộ thì chuyện này vốn đã chẳng xảy ra.
Lúc này, lão bộc què bỗng lên tiếng, giọng run run:
“Thôi công tử nói, hắn sẽ chống lưng cho cô nương.”
Ta khựng lại, ngẩng đầu nhìn lão.
Bị bao ánh mắt đồng loạt đổ dồn, lão nhân co rụt lại:
“Dù sao… dù sao Thôi công tử cũng dặn lão, nếu có ai bắt nạt cô nương thì hãy thay cô nương chuyển lời rằng hắn sẽ chống lưng cho cô nương.”
Phụ thân nhìn lão rồi lại nhìn ta.
Cuối cùng, ông buông mình ngồi phịch xuống ghế.