Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

10.

Thôi Hành đưa ta đến Cô Tô.

Trên đường đi, ta không ngừng tưởng tượng về cảnh gặp lại phụ mẫu sau bao năm xa cách.

Khi xưa, ta từng oán trách họ vì muốn trèo cao mà gả ta vào Hầu phủ.

Nhưng nhiều năm trôi qua, nỗi oán hận ấy đã không còn, chỉ còn lại sự nhớ nhung khôn xiết.

“Thôi Hành, khi ta xa đệ đệ, nó mới một tuổi.

“Bây giờ chắc cũng đã đến tuổi đến trường rồi.

“Nếu ta tình cờ đi ngang qua nó trên đường, có lẽ ta cũng không nhận ra.”

Ta phấn khởi, huyên thuyên không ngừng.

Thôi Hành chỉ lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng đưa tay giúp ta vén lại sợi tóc lòa xòa bên tai.

Nhưng khi đến Cô Tô, xe ngựa không tiến vào thành.

Nó đi thẳng về phía ngọn núi hoang vu.

Một dự cảm bất an trào lên trong lòng ta.

Ta tự trấn an bản thân.

Có lẽ phụ mẫu ta chỉ muốn ẩn cư nơi núi rừng.

Dù sao, tháng nào họ cũng gửi thư cho ta mà.

Nhưng khi xe ngựa dừng lại, Thôi Hành nắm lấy tay ta, cùng ta xuống xe, tất cả hy vọng trong lòng ta bỗng chốc vỡ vụn.

Trước mặt ta…

Là ba ngôi mộ.

Trên bia mộ, khắc rõ tên của phụ mẫu và đệ đệ ta.

Cả người ta chao đảo, khó tin nhìn Thôi Hành:

“Chuyện này là sao?”

“Họ không phải mỗi tháng đều gửi thư cho ta sao? Không phải vẫn nói rằng họ sống tốt ở Cô Tô sao?”

“Rõ ràng vẫn ổn mà… tại sao lại lập mộ?”

“Thôi Hành, ngươi nói đi chứ?

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

Cũng chính ngày hôm đó, ta mới biết sự thật.

Phụ mẫu ta chưa từng sống ở Cô Tô.

Mà là… họ đã bị chôn cất tại nơi này.

“Phụ thân nàng vốn là người Cô Tô, nhưng làm lính giữ thành ở Lương Châu.

“Khi bảo vệ thành, ông ấy đã gặp mẫu thân nàng và tỷ muội tốt của bà ấy.”

“Lúc đại chiến với quân Liêu, vị tỷ muội đó đột nhiên lâm bệnh nặng.

“Trước khi qua đời, nàng ấy viết một phong thư, cầu xin mẫu thân nàng thay mình gửi đến người thương.”

“Mẫu thân nàng vì muốn giúp bạn mình hoàn thành tâm nguyện, nên đã nhờ phụ thân nàng chuyển bức thư đó đi.”

“Mấy ngày sau, trận chiến ấy nổ ra.”

“Quân Liêu đánh vào y như đã nắm được bản đồ bố phòng của Đại Yến, từng mũi công đều chính xác, khiến quân ta thương vong nặng nề.”

“Lương Châu thất thủ, quân Liêu chiếm thành. Không lâu sau, phụ thân nàng đưa mẫu thân nàng về quê, từ bỏ binh nghiệp, rồi sinh ra nàng và đệ đệ.”

“Nhưng sau đó, triều đình tiến hành điều tra nguyên nhân thất bại tại Lương Châu.”

“Cuối cùng, họ phát hiện ra chân tướng.”

“Vị tỷ muội tốt kia của mẫu thân nàng chính là gián điệp của quân Liêu.”

“Nàng ta không hề gửi thư tuyệt mệnh, mà là đưa bản đồ bố phòng của Đại Yến ra ngoài.”

“Phụ thân và mẫu thân nàng tuy không cố ý, nhưng gián tiếp gây ra thương vong cho quân ta.”

“Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh tru di toàn bộ gia tộc.”

“Theo luật Đại Yến, nữ nhân đã xuất giá sẽ không bị liên lụy khi tịch biên gia sản.”

“Hầu phủ còn nợ phụ thân nàng một ân tình.”

“Vì vậy, năm đó phụ thân nàng tìm đến Hầu phủ, cầu xin ta cưới nàng, để nàng có thể lấy thân phận nữ nhi xuất giá, thoát khỏi thánh chỉ tịch biên.”

Ta sững sờ.

Bỗng nhiên nhớ lại những lời lão phu nhân đã từng nói—

“Nhà họ Chu ép cưới.”

“Cưới A Doanh là do bị bắt buộc.”

Lúc ấy, ta vẫn còn ngây ngốc nghĩ rằng bà ấy chỉ cố tình bóp méo sự thật.

Nhưng giờ đây, ta mới biết…

Mỗi một lời bà ấy nói, đều là thật.

Ta khó khăn mở miệng, giọng khô khốc:

“Vậy là… hoàng thượng đã đồng ý?”

Thôi Hành khẽ lắc đầu:

“Hoàng thượng không chịu.”

“Ngài nói rằng thiên hạ này rộng lớn, chắc chắn sẽ có nữ nhân khác hợp tuổi với ta.”

“Ta đã quỳ ba ngày, thề rằng nếu có thể cưới nàng, ta sẽ bỏ khoa cử, theo võ nghiệp, một ngày nào đó nhất định đoạt lại Lương Châu.”

“Cuối cùng, hoàng thượng mới đồng ý.”

Ta há miệng, nhưng không thể nói ra được bất kỳ lời nào.

Thì ra…

Hắn từ bỏ khoa cử, không phải vì Cẩm Hoa công chúa.

Mà là vì… gánh vác món nợ của nhà ta.

Hắn khẽ cười, giọng nói xen lẫn bất lực:

“Ngày cưới nàng, nàng khóc dữ lắm.

“Khóc đến mức khiến ta đau đầu, phát điên.”

“Ta nghĩ rằng dù sao nàng cũng sẽ không thích ta.

“Ta cũng không thích một đứa nhóc con mít ướt như nàng.”

“Phụ thân nàng chỉ cầu xin ta chăm sóc nàng đến năm mười sáu tuổi.”

“Vậy nên ngay trong đêm đó, ta đã viết thư hòa ly, định chờ nàng mười sáu tuổi sẽ lập tức đưa cho nàng.”

“Không muốn làm mẫu thân của ai nữa.”

“Nhưng… sáu năm sau, ta đã hối hận.”

Tim ta thắt lại.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ giọng hỏi:

“Vậy những bức thư mà ta nhận được… cũng là ngươi giả chữ của phụ thân ta viết sao?”

Hắn khẽ lắc đầu:

“Không phải.”

“Tất cả đều là do phụ thân nàng viết.”

“Ông ấy đã dành hai ngày, viết tổng cộng hơn bảy mươi bức thư.

“Gửi cho ta, nhờ ta mỗi tháng đưa cho nàng một phong.”

“Đến năm nàng mười sáu tuổi, những bức thư ấy mới hoàn toàn hết sạch.”

Thôi Hành đưa ta một bức thư khác, nhẹ giọng nói:

“Đây là bức thư cuối cùng.”

Ta nhận lấy, trên phong thư viết bốn chữ ngay ngắn:

“A Doanh thân khải.”

“A Doanh, khi con đọc được bức thư này, có lẽ con đã tròn mười sáu rồi.

“Những năm qua sống ở phủ Thôi có tốt không? Thôi Hành là một đứa trẻ lương thiện, chắc hẳn sẽ không bạc đãi con.”

“Giờ chắc mọi chuyện con đã biết rồi. Năm đó, việc gả con đi là vạn bất đắc dĩ.

“Từ nhỏ con đã được chúng ta nâng niu mà lớn lên, khi ấy con còn quá nhỏ, chúng ta không dám nói sự thật với con, chỉ có thể nhờ Thôi Hành giấu giếm giúp.”

“Đừng oán trách hoàng gia. Là chúng ta sai.

“Cuộc chiến ở Lương Châu năm đó quá mức thảm khốc.

“Nửa đêm mơ về, ta vẫn thường thấy các huynh đệ đã khuất, thân thể bị đâm xuyên bởi trường kiếm, bị vó ngựa giẫm nát.”

“Sau khi biết chân tướng, ta và mẫu thân con hổ thẹn không nguôi.

“Chết đi cũng không thể chuộc tội.”

“Chúng ta sai rồi.

“Sai lầm ấy còn liên lụy đến con và đệ đệ.

“Dạo gần đây viết thư cho con quá nhiều, mực đã gần cạn.”

“Đây là bức thư cuối cùng.”

“Chúng ta không có mong muốn gì, chỉ hy vọng con bình an suốt đời, sống lâu trăm tuổi.”

“Nếu một ngày nào đó, Đại Yến đoạt lại Lương Châu, con nhớ đốt một bức thư, báo tin cho chúng ta biết.”

Cuối thư, nét bút càng lúc càng nguệch ngoạc, đến đoạn cuối cùng, mực đã cạn hẳn.

Ta quỳ trước mộ phụ mẫu rất lâu.

Thôi Hành không nói lời nào, chỉ lặng lẽ quỳ bên cạnh ta.

Khi sắc trời ngả tối, hắn đỡ ta đứng dậy, dìu ta lên xe ngựa.

Ta không biết phải nói gì.

Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ nói:

“Những năm qua bắt ngươi làm mẫu thân ta, cũng cực khổ cho ngươi rồi.”

Thôi Hành mím môi, rồi thấp giọng đáp:

“Nhưng bây giờ, ta không muốn làm mẫu thân của nàng nữa.”

“Miếng ngọc phỉ thúy ta tặng nàng vào sinh thần hôm đó—đó là truyền gia chi bảo của Hầu phủ.”

“Chỉ truyền cho con dâu.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, giọng trầm ổn kiên định:

“A Doanh, ta đã nhận định nàng rồi.”

“Còn về Lương Châu…”

“Ta sẽ thu hồi nó, hoàn thành tâm nguyện của phụ thân nàng.”

Sau khi trở về từ Cô Tô chưa đầy hai ngày, Thôi Hành chủ động xin lệnh xuất chinh, muốn đoạt lại thành Lương Châu đã thất thủ hơn hai mươi năm.

Ta muốn cùng hắn đi, nhưng hắn xoa đầu ta, nhẹ giọng cười:

“A Doanh, nàng không biết đánh trận.

“Ngoan ngoãn chờ ta về.”

“Đợi ta trở về, chúng ta sẽ không ngủ phòng riêng nữa.”

Lão phu nhân nhìn bàn tay đang đan vào nhau của ta và Thôi Hành thật lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài:

“Tội nghiệt mà…

“Trước đây thì coi như con gái mà nuôi, bây giờ lại thành thê tử mà giữ.”

Mặc dù miệng nói vậy, nhưng sau khi Thôi Hành xuất chinh, bà lại đích thân gọi đầu bếp, làm một đĩa bánh ngọt, sai người mang đến phòng ta.

Khi đưa đến, giọng điệu cứng ngắc nhưng lại lộ ra vài phần quan tâm:

“Chu Chiêu Doanh, đừng cau mày nữa.”

“A Hành nói nàng thích ăn bánh quả, ta đã bảo người làm rồi, mau ăn khi còn nóng.”

“Nếu A Hành trở về mà thấy nàng gầy đi, nó nhất định sẽ trách ta không chăm sóc nàng tử tế.”

Lần đầu tiên, ta cảm thấy lão phu nhân cũng không quá đáng ghét.

Bà cho ta ăn bánh, ta liền bắt mạch, kê thuốc điều dưỡng thân thể cho bà.

Bà còn khen ta:

“Tay nghề của ngươi cũng không kém gì thái y trong cung.”

Từng đợt tin thắng trận được gửi về, ta và lão phu nhân đều thành tâm cầu nguyện cho sự bình an của Thôi Hành.

Nhưng đến một ngày, có hai bức quân báo cùng lúc được gửi đến.

Một bức là tin tốt.

Một bức là tin xấu.

Tin tốt—

Thôi Hành dẫn quân như vũ bão, cuối cùng đã thu phục lại thành Lương Châu.

Tin xấu—

Quân Liêu đã hạ độc, khiến cả Lương Châu bùng phát đại dịch.

Loại ôn dịch này cực kỳ hung hiểm.

Từ lúc nhiễm bệnh đến lúc tử vong, nhiều nhất chỉ kéo dài mười ngày.

Mà Thôi Hành…

Cũng đã trúng độc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương