Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Ba ngày sau thất bại quay về, tìm công ty tôi.
Anh cố chọn đúng giờ hành chính, rồi để lễ tân nhắn tin tôi:
“Chị Trịnh ơi, tên tra nam rồi, chị tuyệt đối đừng nhé.”
Vậy lễ tân giả vờ gọi điện tôi, còn thì ngoan ngoãn đợi ở sảnh công ty.
Anh chờ mãi, toàn bộ nhân viên đều tan ca, mới nhận tôi rời đi từ sớm qua lối thoát ở tầng hầm.
Từ lúc chút cảm cuối cùng giữa tôi biến mất, tôi xem mọi hành động hiện tại anh dạng quấy rầy.
bị anh quấy rầy, với tôi không phải điều gì ho cả.
Việc anh yêu thích ngoài trẻ trung điều ăn sâu vào m/á/u, không sửa.
Việc anh quay đầu tìm tôi, chắc chắn vì lý do nào rằng tuổi tác trải nghiệm tôi, rốt cuộc vẫn khiến tôi nổi bật hơn những cô gái trẻ kia.
nên, anh mới miễn cưỡng chấp nhận chuyện cưới “lớn tuổi”.
Nhưng còn tôi , tôi vẫn đang tìm không để tâm tuổi tác ngoại hình, đồng điệu cả về tinh thần lẫn tâm hồn, muốn cưới tôi về cách rực rỡ, đàng hoàng.
bất kỳ ai.
Duy chỉ không .
16
Tôi bị bắt gặp đang ăn món cá nướng yêu thích tại quán quen thuộc mà tôi lui tới.
Anh rất thành thạo xuống đối diện tôi, nhìn tôi với mặt vui như đang thưởng thức bữa tiệc tinh thần riêng mình.
đầu tiên tôi thấy ghét cái tật thèm ăn mình, vì chính nó khiến tôi thêm chạm mặt.
Anh đối diện, bắt đầu nói những lời anh muốn tôi nghe:
“Anh gọi em không được.”
Tôi lắc lắc chiếc điện thoại trong :
“Tôi chặn hết mọi cách liên lạc từ anh rồi.”
Anh bảo đứng đợi rất lâu dưới nhà tôi.
Tôi vừa nhả chiếc xương cá , vừa nói:
“Tôi biết anh sẽ , nên khoảng thời gian tôi không về nhà ngủ.”
Anh nhắc chuyện công ty tôi nhiều mà không gặp được.
Tôi đặt đũa xuống bàn, chau mày nhìn anh với mất kiên nhẫn:
“ , anh thật sự không nhận tôi đang tránh anh sao?”
“Sau hai chia , cách cư xử tốt nhất không gặp nhau .”
“Huống chi bọn mình chia đâu đẹp đẽ gì. Anh thực sự không nên xuất hiện trước mặt tôi .”
Anh vừa định nhắc chuyện anh cô gái kia chia .
Tôi lập tức gọi nhân viên phục vụ tới:
“Tôi không quen anh , phiền đưa anh ngoài giúp tôi.”
Nhân viên lịch sự làm động tác mời:
“Thưa anh, đừng để chúng tôi khó xử.”
buộc phải đứng dậy rời đi.
Anh đánh mất cơ hội để giãi bày “chân ”.
Nhưng tôi thì…
Tôi đâu còn cần thứ chân .