Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17.
Đúng như tôi dự đoán, cuộc chiến ấy kéo dài suốt nhiều năm, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Năm ấy, đúng dịp Tết Dương Lịch, ba mẹ đưa Vi Trúc trở về Kim Lăng đoàn tụ với tôi.
Chưa kịp tận hưởng mấy ngày yên bình, tôi đã phải đi Thượng Hải – Nam Kinh để giải quyết công việc.
Mọi việc còn dang dở thì tin dữ từ Kim Lăng truyền đến—thành phố thất thủ.
Ngay sau đó là một cú điện thoại, âm thanh vang lên như hồi chuông tang.
Tôi dập máy, nhắm mắt lại, nuốt xuống cơn run rẩy nơi lồng ngực, rồi mở mắt ra – giọng lạnh lùng:
“Chuẩn bị máy bay. Lập tức bay về Hương Cảng.”
“Rõ.”
Ngay khi tôi chuẩn bị rời khỏi biệt thự, ngoài cổng bỗng vang lên tiếng gào thất thanh:
“Tôi muốn gặp Tạ Vũ Vi! Cho tôi gặp cô ấy!”
Tôi khựng lại.
Giọng nói ấy—tôi đã rất nhiều năm không còn nghe thấy.
“Tiểu thư?” – người bên cạnh ngập ngừng hỏi.
Tôi bình thản đáp:
“Để anh ta vào.”
Ứng Phù lảo đảo chạy vào.
Trên người là bộ vest cũ nhàu, giày da tróc sơn, tóc thưa mỏng, mặt vàng vọt, dáng vẻ tiều tụy, gầy rạc – chẳng còn chút nào của gã thanh niên kiêu ngạo năm nào.
Còn tôi?
Tôi khoác một chiếc áo choàng lông cáo, bên trong là chiếc sườn xám nhung đen xẻ cao đến đùi, dáng ngồi thẳng tắp, một tay nâng tách trà sứ xương, bình thản nhấp một ngụm.
“…”
Ứng Phù nhìn tôi chằm chằm, thoáng khựng lại.
Tôi cụp mắt, nhìn vào làn nước trà đang sóng sánh trong tách, giọng bình thản như thể mọi chuyện chẳng hề liên quan:
“Gặp tôi có việc gì sao?”
Ứng Phù mím môi, lảng tránh ánh mắt tôi, rồi lại nhìn về phía tôi, lưỡng lự hai bước, cuối cùng bật ra:
“Kim Lăng thất thủ rồi, em có biết không?”
“Biết.” – tôi gật đầu, giọng không hề dao động.
“Cứu con! Cứu Vi Trúc!”
Ứng Phù hét lên.
“Tiểu thư.”
Người giúp việc tiến lên, cúi đầu báo cáo khẽ:
“Hành lý đã sắp xếp xong, máy bay cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Có thể lên đường bất cứ lúc nào.”
Tôi nhẹ đặt tách trà xuống, đứng dậy.
“Em đi đâu?”
Ứng Phù chặn trước mặt tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nét mặt không hề lay chuyển:
“Về Hương Cảng.”
“Em điên rồi sao?!” – Ứng Phù gào lên, giọng như mất kiểm soát –
“Kim Lăng thất thủ! Ba mẹ em, con tôi – con trai chúng ta còn ở đó!
Mà em thì định bỏ đi?! Em là loại người ham sống sợ chết, không xứng làm người!”
Nghe đến đây, tôi bật cười – một nụ cười lạnh đến buốt tủy:
“Con trai chúng ta?
Lúc anh đòi ly hôn, chẳng phải vì ‘tình yêu đích thực’ không thể sinh con đó sao?
Giờ mới nhớ ra Vi Trúc là ‘mầm sống duy nhất’ của anh à?
Nhưng này, anh là một tên chồng cũ bị tôi đích thân viết giấy đuổi ra khỏi nhà,
thì anh có tư cách gì gọi thằng bé là con của anh?”
Ứng Phù tái mặt:
“Em… sao em biết chuyện đó…”
“Anh nghĩ tôi quan tâm chắc?” – tôi cười khẩy –
“Cô bồ của anh nổi tiếng cả giới thương nghiệp là bông hoa tiệc rượu, có mặt ở mọi sòng bạc, mọi buổi đấu giá, mọi giường ngủ của kẻ có tiền.
Tin đồn về cô ta còn nhiều hơn cổ phiếu mỗi sáng.”
“Tạ Vũ Vi!” – Ứng Phù hét lên, đôi mắt đầy tơ máu, như sắp phát điên.
Tôi lạnh nhạt liếc qua anh ta, như nhìn một cái bóng thấp kém không xứng tồn tại trong thế giới của tôi, xoay người bước đi.
“Đứng lại! Đừng đi!”
Ứng Phù như mất trí, lao đến túm chặt cổ tay tôi, run rẩy rít lên:
“Vi Trúc là máu mủ của tôi! Là đứa con duy nhất tôi có!
Em phải cứu thằng bé! Em bắt buộc phải cứu nó!”
Tôi cau mày, bảo anh ta buông tay.
Nhưng Ứng Phù vẫn cố chấp nắm chặt, không hề có ý định thả ra.
Kéo qua kéo lại vài lần, tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Tát mạnh một cái.
Anh ta hoàn toàn không ngờ tôi sẽ ra tay.
Đang còn sững sờ, tôi đã nắm chặt lấy cổ áo anh ta, kéo xuống.
Ứng Phù cao hơn tôi cả cái đầu, vậy mà lúc này lại khom lưng, run môi, không nói nên lời:
“Em…”
Tôi nghiến răng:
“Kim Lăng thất thủ, kẻ thù xâm lược, tuyến vận tải của nhà họ Tạ buộc phải ngừng hoạt động.
Bao nhiêu vật tư không thể chuyển tới tiền tuyến.
Mỗi phút mỗi giây— đều có người chết!”
“Anh tưởng tôi không muốn cứu gia đình mình sao?
Nhưng anh có biết—
muốn cứu họ, cái giá phải trả là gì không?!”
“Anh bảo tôi phải mở lại tuyến vận tải Nam – Bắc?
Cho giặc dùng đường thủy của nhà họ Tạ để tiếp tế, mở đường?
Tôi không làm được!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt sáng như lưỡi dao:
“Đừng nói là ba mẹ tôi, hay con trai tôi,
cho dù bản thân tôi có ở lại đó—thì cùng lắm, chỉ là một cái chết mà thôi.”
19.
Tôi bỏ mặc Ứng Phù lại phía sau.
Anh ta ngồi sụp dưới đất, như thể toàn thân rút hết khí lực, ánh mắt mờ đục vô hồn.
Đối với người đàn ông mà tôi từng gửi gắm cả một đời, giờ đây lòng tôi chỉ còn lại tro tàn lạnh ngắt.
Nhìn bộ dạng anh ta lúc này, tôi chẳng thấy thương hại—chỉ thấy đáng thương, và buồn cười.
“Kim Lăng đã thất thủ.
Thượng Hải – Nam Kinh cũng đã gần kề…”
“Tôi không thể chết. Không được chết.”
Tôi kéo lại chiếc áo choàng lông cáo đang trượt khỏi vai,
quay lưng, bước đi.
“Cô không thể chết, thế là cứ mặc kệ Vi Trúc chịu chết à?!”
Ứng Phù hét lên sau lưng, giọng khản đặc, như cố bấu víu lấy chút tự trọng còn sót lại.
Tôi không ngoảnh đầu.
Giọng nói đã trở lại bình tĩnh, thậm chí có phần lạnh lùng:
“Thời loạn thế, không ai là không thể hy sinh.”
Khi tôi bước qua cổng lớn biệt thự, tiếng chửi rủa của Ứng Phù vẫn vọng lại sau lưng.
Tôi không dừng bước.
Chỉ khựng lại nửa giây, quay đầu nhìn về phía Kim Lăng.
Rồi không chần chừ nữa.
Tôi xoay người, dứt khoát rời đi.
Tối hôm đó, tôi bay tới Hương Cảng.
Chưa kịp nghỉ ngơi, đã có cuộc gọi đến.
Người bên kia giọng điệu rất lễ phép, lịch thiệp—hoàn toàn không giống một kẻ xâm lược.
Hắn nói đã “an bài ổn thỏa cho người nhà tôi”, hy vọng có thể hợp tác với tôi.
Tôi còn lễ phép hơn hắn, cười nhẹ, nói chuyện như thể bạn cũ lâu ngày—nhưng tuyệt không hứa hẹn bất cứ điều gì.
Sau khi dập máy, tôi ngồi yên trên ghế sofa rất lâu, không động đậy.
Tôi biết mình đang làm gì.
Và cũng biết rõ, hậu quả của việc đó… là gì.
Tôi chợt nhớ lại buổi học thần học năm nào khi còn du học.
Giảng viên nói rằng:
“Linh hồn con người có trọng lượng. Càng trong sạch, càng nhẹ nhàng.”
Mà tôi—lúc này đây, vừa lạnh lùng, vừa tàn nhẫn từ bỏ người thân để giữ lấy đạo nghĩa.
Có lẽ…
Tôi chính là một kẻ mang linh hồn nặng trĩu tội lỗi.
20.
Có lẽ là để ép tôi khuất phục, không lâu sau, tôi nhận được thư tay của ba.
Lá thư ấy… viết rất bình thản.
Nhẹ nhàng, nhạt nhòa, tưởng chừng như chẳng có gì quan trọng.
Tôi gấp lại, rồi lại mở ra, ánh mắt nghiêng nghiêng, dõi theo từng dòng chữ.
“Nước mất như tổ chim sập, không ai toàn vẹn.
Cha đã già, đâu so được với vạn người đồng bào.
Vi Trúc – là dòng máu nhà họ Tạ, không sợ chết.
Con – Tạ Vũ Vi – càng không được lung lay.
Dù có chết trăm lần… cha cũng không hối tiếc.”
Lúc đọc xong, tôi bỗng thấy nhẹ lòng… nhưng cũng chua xót.
Ngay cả ba cũng đã sẵn sàng để chết.
Ngay cả Vi Trúc – đứa con tôi dốc lòng yêu thương – cũng chưa từng run sợ.
Còn tôi thì sao?
Tôi hiểu rồi…
Loạn thế này, không ai là người “không thể mất đi.”
Từ sau khi đọc thư ấy, tôi thay đổi.
Không còn nép mình trong im lặng.
Tôi bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong các bữa tiệc ngoại giao, tiệc giới thương, từng bước đẩy danh tiếng Ngân hàng Tạ thị ở Hương Cảng lên đỉnh cao.
Tôi muốn dùng thứ ánh sáng đó – che chở gia đình mình trong bóng tối.
Bởi tôi biết:
Cầu xin không có tác dụng.
Chỉ có sức mạnh mới khiến kẻ khác dè chừng.
Tôi bắt đầu chơi một ván bài mới.
Với gương mặt cười nhẹ như gió, bắt tay mọi người trong hội trường.
Nhưng sau lưng, tôi âm thầm xoay vòng tiền tệ, dùng ngân hàng làm đòn bẩy để quy đổi vật tư.
Tôi đứng trên sân khấu của xã hội thượng lưu, tỏa sáng như một minh tinh.
Nhưng dưới sân khấu ấy, tôi đang diễn một vở kịch sinh tử.
Từng bước… đi như giẫm trên băng mỏng.
Từng bước… như đang đi qua mép vực.
21.
Tôi gặp lại Kim Ỷ trong một buổi dạ tiệc đấu giá thiện nguyện của Hội Thương nhân Đông Á.
Cô ấy mang ra đấu giá rất nhiều món quý hiếm, chỉ trong một buổi tối, đã quy đổi được hai rương vàng.
Chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau một cái –
không lời, nhưng đủ để hiểu ý.
Rồi tôi bắt đầu ra giá.
Mỗi lần tôi nâng tay, cô lại mỉm cười.
Cả hai như đang chơi một ván cờ không nói ra, nhưng bước nào cũng tính chuẩn đến từng phân.
Tiệc kết thúc, tôi lên xe, nhàn nhạt căn dặn tài xế:
“Chạy chậm một chút.”
Xe lướt qua những con phố cổ.
Giữa ánh đèn dầu lập lòe, cánh cửa xe bỗng bật mở – rồi khép lại ngay lập tức.
Chỉ trong chớp mắt, bên cạnh tôi đã có thêm một người.
Cô ấy như một đóa hồng đang nở rộ, thơm ngát và rực rỡ, mang theo hương nước hoa quyện mùi mưa đêm.
“Em ghét nhất mấy buổi tiệc như thế,” Kim Ỷ vừa cười vừa càm ràm,
“ai nấy ăn mặc lồng lộn, miệng thì ngọt như đường, nhưng tính toán thì keo kiệt đến phát ngán…”
Rồi cô nghiêng đầu nhìn tôi, cong môi trêu chọc:
“May mà có chị ở đó,
so với dự tính ban đầu, em kiếm được nhiều hơn một chút.”
Tôi cụp mắt, khẽ cười:
“Lâu ngày không gặp… không ngờ em cũng thiếu tiền rồi.”
Kim Ỷ liếc tôi một cái, phản bác ngay:
“Lâu ngày không gặp… chị lại giàu đến mức tiêu mãi không hết.”
“Còn hai rương vàng đó?” – tôi hỏi.
“Đã gửi đi nửa tiếng trước rồi.” – cô đáp, giọng lười biếng nhưng vẫn thong thả.
“Thuốc Tây trên chợ đen giờ chỉ đổi được bằng vàng tương đương trọng lượng.
Hai rương vàng ấy, chắc giờ cũng đã biến thành hai rương thuốc rồi.”
Tôi ngừng một chút, rồi hỏi:
“Gửi đến đâu?”
Kim Ỷ nghiêng đầu, hàng mi dài cong vút, ánh mắt quét tới tôi như một làn gió:
“Chị gửi đến đâu… em gửi đến đó.
Dù là hai bờ sông khác nhau,
đường đi khác biệt, nhưng đích đến thì vẫn như nhau.”
Tôi khẽ bật cười, lòng như được nới lỏng ra từng chút một.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi thở ra nhẹ nhõm.
Chiếc xe nhẹ rung, lắc qua vài ổ gà giữa con phố ẩm ướt.
Giữa tiếng rung khẽ của khung gầm, tôi cảm giác như bao năm gánh nặng đè trên vai… đã rơi bớt đi ít nhiều.