Hoàng đế hỏi: “Song sinh nhà khanh đã đặt tên chưa?”
Phụ thân ta đáp: “Vẫn chưa ạ.”
Hoàng đế nói: “Vậy để trẫm đặt cho nhé!”
Phụ thân ta vội thưa: “Là phúc phận của nhi tử thần.”
Hoàng đế cười nhàn nhã: “Một đứa gọi là Thẩm Đường Chu, một đứa gọi là Thẩm Duy Nhất, thế nào?”
Phụ thân ta chần chừ: “Chữ ‘Chu’ là quốc tính, nhi tử thần e rằng không gánh nổi trọng trách này.”
Hoàng đế cười khẽ: “Tương lai là hoàng hậu, gánh nổi.”
Phụ thân ta vội cúi đầu: “Thần sợ hãi.”