Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nàng đứng nơi mép giường ta, cúi đầu nhìn ta.
“Đồ không có tiền đồ,”
“Chỉ vì một bát ăn mà hành hạ bản thân thành thế này.”
Lời lẽ chua chát, khó nghe.
Thế nhưng lúc rời đi, nàng lại để lại chiếc áo choàng lông cáo trắng, món mà thường ngày nàng yêu quý nhất.
Nàng nói: “Đêm lạnh, đắp lấy.”
Khi ấy, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ độ mười mấy xuân xanh.
Miệng lưỡi nghiêm khắc, nhưng tấm lòng lại mềm đến nao lòng.
Nàng không phải không thương ta.
Chỉ là, kiêu ngạo của nàng, thân phận của nàng, không cho phép nàng biểu lộ tình cảm như những tỷ muội nhà thường dân.
Thế mà vì sao, ta với nàng lại đi tới bước đường hôm nay?
Là bởi thâm cung này? Là bởi người nam nhân kia?
Nếu như…
Nếu như chưa từng nhập cung, thì tốt biết bao.
A tỷ sẽ gả cho một công tử thế gia môn đăng hộ đối, làm chính thê mẫu nghi, chủ quản trung hậu, sinh con dưỡng cái.
Còn ta, e là cũng sẽ được di nương sắp đặt hôn sự, gả cho một nhà bình thường, lấy chồng, dạy con, sống một đời phẳng lặng.
Chúng ta có lẽ… sẽ chẳng bao giờ đến mức phản mục thành thù như ngày nay.
Chúng ta có lẽ… vẫn có thể vào mỗi dịp lễ Tết, ngồi cùng nhau, uống trà hàn huyên.
Nhưng cõi đời này, từ xưa tới nay, chưa từng có hai chữ “nếu như”.
Khi ta còn đắm chìm trong dòng ký ức xa xăm ấy, thì A tỷ trên giường, khẽ động đậy.
Rồi chậm rãi… mở mắt.
Đôi mắt ấy… trống rỗng vô hồn, như giếng cổ đã cạn từ lâu, chẳng còn chút ánh sáng, chỉ còn chết chóc.
Ánh mắt nàng phiêu tán, đảo qua một vòng trong điện, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt ta.
“Ngươi đến rồi?”
“Đến để cười nhạo ta?”
“Không phải vậy, A tỷ.”
“Ta… ta chỉ là lo cho tỷ.”
“Lo cho ta?”
“Ngươi có gì mà phải lo?”
Ánh mắt nàng chậm rãi rời khỏi ta, rơi xuống vùng bụng phẳng lì của mình.
“Hắn… đi rồi sao?”
Ta khẽ gật đầu.
“Phải rồi,”
“Hắn tất nhiên là sẽ đi.”
“Nơi này… thật xúi quẩy.”
“Một phi tử thất sủng, một… đứa con không giữ nổi. Hắn sao có thể cam lòng ở lại lâu thêm?”
“A tỷ, xin tỷ đừng nói vậy…” Ta nghẹn ngào, định nắm lấy tay nàng.
Nhưng nàng lại rút tay về dưới chăn.
“Đừng chạm vào ta.” Nàng lạnh lùng nói.
“Giang Miên,”
“Giờ trong lòng ngươi hẳn là rất hả hê phải không?”
“Ta đấu không lại ngươi. Ta thua rồi. Thua đến tan tác.”
“Đứa con của ta… cũng chẳng còn.”
“Vị trí Hoàng Quý Phi này, quyền chưởng lục cung, vinh quang phủ Định Quốc công… còn có cả hắn… đều là của ngươi cả rồi.”
“Ngươi mãn nguyện chưa?”
“Không, A tỷ, không phải như thế!” Ta liều mạng lắc đầu, nước mắt mờ cả tầm mắt, “Ta chưa từng nghĩ sẽ tranh giành với tỷ! Ta chẳng muốn gì cả!”
“Không muốn?”
“Lời nói nhẹ như gió.”
“Trên đời này, nào có nhiều cái gọi là ‘không muốn’ đến vậy?”
“Ngươi cho rằng trốn trong Vãn Tình Hiên là có thể đứng ngoài mọi cuộc tranh đoạt? Ngươi nghĩ cứ làm bộ dạng không màng thế sự là có thể an nhiên vô sự?”
“Ngây thơ quá.”
“Giang Miên, ngươi vốn chẳng biết, ngươi đang sở hữu thứ gì.”
Nàng nhìn ta chằm chằm, trong mắt lấp lóe một tia lửa yếu ớt.
Đó là… ghen tuông.
Còn có… bất cam.
“Ngươi chẳng cần làm gì cả,”
“Chỉ cần ngồi đó, khẽ cười một cái với hắn, là hắn sẽ dâng hết thảy lên cho ngươi.”
“Còn ta thì sao?”
“Ta từng bước tính toán, từng bước cẩn thận, ta vì hắn, vì phủ Định Quốc công, hao tổn tâm can… nhưng cuối cùng, trong mắt hắn, ta cũng chỉ là… nữ nhân chướng mắt, đầy dã tâm.”
“Dựa vào đâu?”
Nàng hỏi ta, cũng như đang chất vấn ông trời.
“Chẳng lẽ… chỉ vì ngươi giống người ấy hơn ta sao?”
Ta sững sờ.
Người ấy?
Là ai?
“Ai?” Ta theo bản năng thốt ra.
A tỷ nhìn vẻ mờ mịt trên mặt ta, trong ánh mắt lướt qua một tia thương xót như thể xót xa thay.
“Ngươi vậy mà… không biết?” Nàng lẩm bẩm.
Rồi như vừa ngộ ra điều gì, nàng bật cười giễu cợt.
“Cũng phải. Hắn làm sao mà nói với ngươi được?”
“Sợ ngươi biết rồi, sẽ chẳng còn ‘thuần khiết’ nữa. Sợ ngươi biết rồi, sẽ không dễ bề ‘nắm giữ’.”
“A tỷ,”
“Tỷ đang nói gì vậy?”
Nàng không trả lời trực tiếp.
Chỉ khẽ quay đầu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi chưa từng tò mò sao? Vì sao hắn lại ưu ái mình ngươi đến vậy?”
“Chốn hậu cung này, kẻ đẹp hơn ngươi, thông minh hơn ngươi, gia thế hiển hách hơn ngươi, giỏi làm vừa lòng người hơn ngươi… nào thiếu.”
“Vì cớ gì, lại là ngươi?”
Dĩ nhiên ta từng thắc mắc.
Nhưng ta… không dám nghĩ sâu.
Ta sợ kết luận cuối cùng, sẽ là thứ ta không thể nào gánh nổi.
“Là vì… ta trầm tĩnh, không tranh giành sao?”
“Không tranh giành?” A tỷ như thể nghe được câu chuyện khôi hài nhất đời, cả bờ vai cũng khẽ rung lên, “Chốn hậu cung này, có nữ nhân nào không muốn vươn lên?”
“Cái gọi là ‘không tranh’ của ngươi, trong mắt hắn, chỉ là một loại thủ đoạn ‘tranh’ cao minh hơn mà thôi.”
“Bởi vì… đã có người từng thay ngươi tranh giành rồi.”
“Thuần Nguyên Hoàng Hậu.”
Nàng nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ ấy.
Đầu óc ta lập tức “ong” một tiếng, như có sấm nổ vang trời.
Thuần Nguyên Hoàng Hậu.
Hiếu Hiền Thuần Nguyên Hoàng Hậu.
Chính thê của hắn, người đã mất trước khi hắn đăng cơ.