Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Ta chợt ngẩng đầu, vẻ mặt mơ màng nhìn Thẩm Hạc An đang trầm tĩnh.
Chàng khẽ nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ lãnh đạm và cao quý trời sinh.
“Sao vậy, cơm nước không hợp khẩu vị sao?”
Ta vừa định đáp lời chàng thì lại nghe thấy giọng nói vừa nãy: [Hôm nay ánh mắt phu nhân nhìn ta khác hẳn, nếu nhân cơ hội này đề nghị sau này cách một ngày lại ngủ cùng nhau, không biết nàng có đồng ý không nhỉ.]
[Lúc viên phòng, ta kiềm chế một chút, chắc sẽ không làm nàng bị đau đâu nhỉ.]
[Thật muốn muốn muốn được hôn hôn ôm ôm phu nhân quá đi, c.h.ế.t tiệt, sao không thể đến ngày mai ngay lập tức chứ.]
[Không được không được, không thể dọa phu nhân yếu ớt của ta sợ, ta phải lập tức đến thao trường luyện tập thêm mười vòng mới được.]
Đôi môi mỏng của chàng không hề động đậy
Những gì ta vừa nghe thấy, toàn bộ đều là tiếng lòng của chàng.
Ta giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục vùi đầu uống cháo.
Thẩm Hạc An “bịch” một tiếng, đặt bát đũa xuống.
Ta khẽ liếc mắt.
Yết hầu của chàng lên xuống vài cái.
“Phu nhân cứ từ từ dùng bữa, ta đến thao trường đây.”
Không đợi ta đáp lời.
Chàng sải đã bước nhanh như bay đi ra ngoài, như sợ phải ở lại với ta thêm nửa khắc.
Người không biết nội tình chắc chắn sẽ nghĩ chàng nóng lòng muốn rời xa ta.
Nhưng vừa rồi khi chàng rời đi, ta lại nghe thấy tiếng lòng của chàng: [Không đi nữa thì thật sự không nhịn được. Da phu nhân thật trắng, mịn màng như ngọc, lông mi phu nhân vừa dày vừa cong, n.g.ự.c phu nhân… Thật sự muốn nuốt chửng phu nhân vào trong người ta.]
Ta không nhịn được rùng mình một cái.
Nghĩ đến việc ngày mai phải viên phòng.
Trong lòng không khỏi ngấm ngầm lo lắng.
Chàng sẽ không thật sự ăn thịt ta đấy chứ?
2
Ba năm trước, đích tỷ của ta bệnh mất, để không trái lời hôn ước hai nhà đã định, đích mẫu đã ghi tên ta dưới danh nghĩa của nàng ấy, để ta lấy thân phận đích nữ gả vào Thẩm gia.
Sau khi kết hôn, ta luôn giữ lễ, cùng Thẩm Hạc An kính nhau như khách.
Sau này khi mẫu thân biết chúng ta vẫn chưa viên phòng.
Người nói với Thẩm Hạc An: “Bất kể thế nào, mỗi tháng vào mùng năm và mùng mười, con phải ngủ lại phòng Ôn Từ.”
Từ ngày đó, mỗi khi đến mùng năm và mùng mười, ma ma thân cận của mẫu thân lại đứng canh trước cửa phòng ta, mãi đến khi trong phòng có động tĩnh thì bà ta mới yên tâm rời đi.
Ban đầu, ta chỉ làm theo lời dặn của Thẩm Hạc An, cùng chàng “lắc giường” cho có lệ.
Ta cứ ngỡ chàng như lời đồn đại, không gần nữ sắc.
Cho đến một ngày, ta xử lý xong việc hậu trạch, đẩy cửa vào, Thẩm Hạc An vừa tắm xong bước ra từ sau bình phong.
Ngày thường chàng đều tắm rửa trong phòng mình, không biết ngày đó vì sao lại đúng lúc bị ta bắt gặp.
Tẩm y của chàng nửa mở, những giọt nước trong suốt đọng trên lồng n.g.ự.c trắng nõn săn chắc của chàng, chảy dọc theo đường cơ bắp xuống dưới.
Vừa nhìn đã biết chàng mới mặc vội, quần dài lỏng lẻo treo trên vòng eo mạnh mẽ, đường nhân ngư ẩn hiện.
Ta nuốt nước bọt, gò má không tự chủ mà nóng bừng.
Trong khoảnh khắc ta né ánh mắt, Thẩm Hạc An đã bước lại gần, có lẽ vì ta vào quá đột ngột, chàng quên cột đai áo
Cùng với bước đi của chàng, đường nét cơ bắp càng thêm rõ ràng và đẹp mắt.
Mùi hương nhàn nhạt bao quanh chúng ta.
Thẩm Hạc An không hề để ý đến bầu không khí kỳ lạ và ám muội này.
Giọng nói của chàng vẫn điềm tĩnh như thường: “Phu nhân, chiều nay mẫu thân đặc biệt đến thao trường tìm ta, người nói nếu bụng nàng vẫn chưa có tin tức thì sẽ bắt ta ngày ngày phải ngủ lại phòng.”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng, dưới ánh nến lung linh, đôi mắt sâu thẳm của chàng sáng như đèn lưu ly.
“Ý của phu quân là gì?”
Chàng kéo tay ta đặt lên cơ n.g.ự.c săn chắc của chàng, rồi lại ấn eo ta, kéo ta lại gần chàng.
“Để khỏi khiến phu nhân sau này khó xử, hôm nay chúng ta viên phòng được không?”
Trong khoảnh khắc, tim ta đập như trống dồn, thân là người vợ, làm sao có thể từ chối yêu cầu như vậy của phu quân chứ.
Ta khẽ đáp: “Được, phu quân.”
Ngay sau đó, trời đất quay cuồng.
Về sau, mỗi lần đều như một nghi thức.
Nhưng ta vẫn luôn chưa có thai.
Ba năm rồi.
Mẫu thân mất hết kiên nhẫn.
Người gọi ta vào phòng, cười tủm tỉm nói: “A Từ, mẫu thân đã chọn cho Hạc An một tiểu thiếp, con đến xem thế nào.”
3
Ta nhìn bức họa được đưa tới, khen ngợi: “Người mẫu thân chọn ắt hẳn là cực kỳ tốt.”
Mắt mẫu thân sáng lên: “Con đồng ý rồi sao?”
“Vâng, có thêm người hầu hạ phu quân là chuyện tốt.”
“Vậy chuyện này, con…” Ánh mắt người cố ý vô tình đưa tới, ta hiểu ngay, người muốn ta là người mở miệng đề cập chuyện nạp thiếp.
Dù sao trước khi ta nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Hạc An, ta cũng như mọi người, đều cho rằng chàng là người thanh tâm quả dục.
Mẫu thân không muốn phá hoại tình mẫu tử giữa họ.
Vậy chuyện này chỉ có thể do ta làm.
Ta gật đầu: “Tối nay phu quân về, con sẽ nói với chàng.”