Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

“Theo ta được biết, ở quê nhà ngươi có một mối hôn sự môn đăng hộ đối, thế nhưng ngươi lại ghét bỏ vị phu quân tương lai tầm thường của mình, lén lút viết thư cho mẫu thân ta. Trong thư ngươi còn thổi gió bên tai người, ám chỉ người nạp ngươi làm thiếp cho tướng quân.”

Sắc mặt Lý Như Yên thoáng chốc trắng bệch: “Ngươi… làm sao ngươi biết?”

Ta nửa híp mắt, nhìn chằm chằm nàng ta: “Ta không ngốc, sẽ không giữ một kẻ không rõ lai lịch trong phủ Tướng quân. Ta cứ nghĩ ngươi chỉ muốn bám víu quyền thế, không ngờ ngươi lại ác độc đến mức mưu hại chúng ta. Kẻ chủ mưu phía sau ngươi là ai? Các ngươi rốt cuộc đang mưu tính điều gì?”

Nam tử đứng sau Lý Như Yên bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt hắn ta âm hiểm: “Phu nhân cứ yên tâm, nếu Thẩm tướng quân biết điều, giao binh phù ra, chúng ta sẽ không làm gì ngươi.”

“Binh phù? Các ngươi muốn tạo phản?”

Nam tử “ha ha” cười lớn: “Thẩm phu nhân, biết quá nhiều đối với ngươi chẳng có lợi lộc gì đâu.”

Vừa dứt lời, hắn ta và Lý Như Yên một trước một sau định rời đi thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, và tiếng đánh nhau.

“Ầm” một tiếng, cửa bị tông mở.

Một giọng nam quen thuộc theo gió tràn vào: “Giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt người từ phủ Tướng quân của ta đi, chẳng phải bao năm nay ta làm việc đã uổng phí rồi sao?”

Nam tử vừa uy h.i.ế.p ta lao vào đám người đang giao đấu.

Máu tươi văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết liên hồi.

Lý Như Yên sợ hãi liên tục lùi lại. Từ dưới đất nàng ta nhặt lên một thanh trường kiếm bị rơi, chỉ vào ta, thét chói tai: “Dừng tay! Nếu không dừng tay ta sẽ đ.â.m c.h.ế.t nàng ta!”

13

Thẩm Hạc An giơ tay ra hiệu các binh sĩ dừng tay.

Tay chàng cầm thiết kiếm, trên đó còn m.á.u tươi nhỏ giọt, trong giọng nói mang theo vẻ uy nghiêm không thể kháng cự: “Ngươi thử động đến một sợi tóc của phu nhân ta xem! Cho dù ngươi là nữ nhân, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi.”

Lý Như Yên sợ đến run rẩy khắp người, Thẩm Hạc An vươn mình nhảy tới, một cước đá bay thanh kiếm trong tay nàng ta.

Ta thừa lúc nàng ta không để ý, nhào vào lòng Thẩm Hạc An.

Chàng vững vàng đỡ lấy ta, khẽ thì thầm bên tai ta: “Phu nhân, bọn họ có làm khó nàng không?”

“Thiếp không sao.”

Bỗng nhiên, phía sau vang lên một động tĩnh lạ.

Thẩm Hạc An kéo ta ra sau lưng chàng, tay cầm trường kiếm đ.â.m tới.

Lưỡi kiếm của chàng vừa chạm vào Lý Như Yên thì kiếm của Lý Như Yên cũng đ.â.m trúng chàng.

Nữ nhân trợn tròn mắt, ngã xuống.

Ta đỡ lấy Thẩm Hạc An, một mảng m.á.u lớn ở trước n.g.ự.c chàng loang ra.

“Phu quân!”

Nước mắt không kìm được mà trào ra.

Binh lính cõng chàng ra ngoài.

Khi chúng ta trở về phủ Tướng quân, ngự y đã ở trong phòng chờ sẵn. Ta lùi về phía sau bình phong, không ngừng đi đi lại lại.

Chàng chinh chiến nhiều năm, vết thương này chẳng tính là gì đâu nhỉ?

Chàng sẽ không sao đâu.

Ta liên tục an ủi bản thân, vừa rồi trong xe ngựa, Thẩm Hạc An nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng nói yếu ớt: “Phu nhân, không biết ta có thể chống đỡ nổi không, nàng có thể nói cho ta biết, nàng…”

Chàng chưa nói hết câu đã ngất đi.

Rốt cuộc chàng muốn nói với ta điều gì?

Trong lòng tràn ngập chua xót, nước mắt như chuỗi ngọc đứt chỉ, rơi mãi không ngừng.

Ngự y bước ra.

Lông mày ông ấy cau lại rất sâu, lắc đầu với ta.

Tiểu đồng bưng ra một chậu máu.

Lưng ta lạnh toát, xông vào, quỳ bên giường: “Thẩm Hạc An, chàng không được chết.”

“Chẳng phải chàng muốn cùng thiếp sinh con sao? Nếu chàng chết, thiếp sẽ đi tìm người khác sinh.”

Lông mi chàng khẽ động đậy.

Đã có chút phản ứng rồi.

Ta vừa lau nước mũi vừa nói tiếp: “Thẩm Hạc An, chẳng phải chàng nói mình rất dũng mãnh sao? Chút vết thương nhỏ thế này mà đã lấy mạng chàng, chàng cũng yếu đuối quá đấy. Chàng mà không tỉnh lại thiếp sẽ không thích chàng nữa đâu, thiếp đi thích người khác đấy.”

Nói xong, ta giả vờ đứng dậy muốn đi.

Bỗng nhiên một bàn tay thô ráp to lớn ghì chặt cổ tay ta.

“Ôn Từ, ta biết nàng đang lừa ta.”

14

Mắt Thẩm Hạc An cong cong nhìn ta.

“Vừa rồi chàng diễn sao?”

Ta phản ứng lại, siết chặt nắm tay đ.ấ.m tới.

Chàng “ai da” một tiếng kêu đau: “Phu nhân, hôn mê là diễn thật, nhưng vết thương là thật đấy.”

“Vì sao phải lừa thiếp?”

Chàng dùng hai tay chống đỡ ngồi dậy, trong giọng nói mang theo một tia ủy khuất: “Bấy lâu nay đều là ta chủ động, muốn nghe một chút lời thật lòng của phu nhân.”

Ta tức đến bật cười: “Chẳng phải chàng có thể nghe thấy tiếng lòng của thiếp sao?”

“Nghĩ trong lòng và tận tai nghe thấy là hai chuyện khác nhau.”

Chàng dịu dàng thâm tình đưa tay ôm ta vào lòng, hôn lên trán ta: “Phu nhân, lời đã nói ra không thể quỵt được, nàng cả đời này không được rời xa ta. Không được thích người khác, cũng không được sinh con với người khác. Muốn sinh thì chỉ được sinh với ta.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương