Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Để an ủi Sở Kiến Vi, anh ta còn mua thêm một con chó giống hệt con trước, đặt tên là Tiểu Tinh.
Nghe những lời ngọt ngào dịu dàng họ nói qua màn hình, miệng tôi đắng nghét, nước mắt của Nhị Nhị cũng thi nhau lăn xuống má.
“Mẹ ơi, sao ba lại tốt với một con chó đến vậy? Có phải ba chưa từng yêu con không?”
Tôi không biết phải trả lời con thế nào.
Tôi hiểu rõ ánh mắt nó—tràn đầy ghen tỵ và khát khao. Tôi muốn mở miệng nói với con rằng: ba yêu con.
Nhưng tôi không nói nổi.
Tôi cũng như con, không thể hiểu nổi, cũng không cam tâm.
Tim tôi như bị ai đó siết chặt, mỗi nhịp thở đều đau đến tận xương tủy.
Trình Nhượng Thanh yêu bạch guyệt quang đến thế, vậy tại sao không cưới cô ta? Tại sao lại theo đuổi tôi, từng nói rằng: đời này ngoài tôi ra, không cưới ai khác?
Tại sao sau khi sinh Nhị Nhị, anh ta lại hứa hẹn sẽ bảo vệ mẹ con tôi suốt đời, sẽ không bao giờ để thảm kịch của mẹ anh ta lặp lại trên người tôi?
Tôi từng nghĩ, anh ta vì chúng tôi mà từ bỏ công việc pháp y mình yêu thích nhất.
Nhưng hóa ra, từ đầu đến cuối, người anh ta muốn bảo vệ—là Sở Kiến Vi.
Vì vài câu nũng nịu, một tiếng thúc giục từ cô ta, Trình Nhượng Thanh như bơm đầy máu, hăng hái tăng tốc phục dựng.
Nhưng những chi tiết tinh xảo trước kia, nay đã biến mất.
Và thế là, trong lúc anh ta gấp rút sửa sang, một gương mặt xa lạ dần hiện ra trên khuôn mặt tôi.
Anh ta nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy, chau mày:
“Sao nhìn lạ lạ vậy?”
Lạ là đúng rồi—bởi vì cái xác trước mặt anh ta chẳng có chút gì giống tôi lúc còn sống.
Đây hoàn toàn không phải đẳng cấp tay nghề thường thấy của anh ta!
Tôi lơ lửng trên không, cười đến rơi nước mắt.
Tôi không cười vì tay nghề anh ta kém— mà cười chính sự ngu ngốc của bản thân.
Lẽ ra tôi nên hiểu, khi “vợ” đã định không thắng nổi bạch nguyệt quang, tôi nên sớm dẫn con rời đi!
Trình Nhượng Thanh dần nhận ra sai sót nghiêm trọng của mình, liền bắt đầu sửa chữa từng chi tiết.
Nhưng một bước sai, sai mãi mãi.
Dù anh ta có sửa đến mấy, cũng không thể nào tái hiện gương mặt thật của tôi.
Còn anh ta, dưới sự giục giã không ngừng của Sở Kiến Vi, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Đối mặt với thất bại của chính mình, sắc mặt anh ta trắng bệch, mồ hôi trên trán túa ra như mưa.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.
“Thầy Trình, việc gì cũng cần thời gian, nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp nhé!”
Lời quan tâm của Tô Nhan không khiến sắc mặt Trình Nhượng Thanh khá hơn.
Vì lúc này, anh ta đã chú ý đến chiếc đinh thép gắn ở bả vai tôi.
Trước đây, để cứu anh ta trong một vụ tai nạn xe, tôi bị gãy xương bả vai, và phần xương ấy giờ đây vẫn còn nguyên chiếc đinh thép cố định.
Khi ấy, để chứng minh tình yêu sâu đậm của mình, tôi còn lén nhờ bác sĩ khắc chữ viết tắt tên hai đứa lên chiếc đinh thép đó.
Tôi chăm chú nhìn đôi tay anh ta đang mân mê chiếc đinh, muốn xem thử đến bao giờ anh ta mới nhận ra xác chết trước mắt là ai.
Tiếc rằng, anh ta chỉ nhíu mày hỏi Tô Nhan:
“Phụ nữ đều thích làm mấy chuyện vô nghĩa như này sao?”
Tôi bật cười đến rơi nước mắt. Nhị Nhị thương tôi, vội vàng lau nước mắt cho tôi:
“Mẹ đừng khóc. Ba không thương mình thì thôi, phạt ông ấy đời này mãi mãi không nhận ra chúng ta!”
Tôi ôm con thật chặt, không dám nói cho con biết— ba nó mong điều đó còn không được.
“Thầy Trình, anh cứ cố hết sức thôi, đừng ép bản thân quá. Cứ xem như mình chỉ là người phục hồi xác chết, không phải pháp y.”
Tô Nhan lấy chiếc đinh ra, chuẩn bị mang đến bệnh viện kiểm tra.
Trình Nhượng Thanh lau mồ hôi trên trán, tiếp tục phục dựng.
Lời của Tô Nhan khiến anh ta quyết định từ bỏ việc điều chỉnh lại từ đầu.
Trải qua ba ngày, anh ta hoàn tất công việc phục hồi một cách cẩu thả.
Sau đó, Trình Nhượng Thanh bắt đầu trang điểm cho tôi. Khi dùng bút tán đều lông mày, anh ta bất giác chấm một nốt ruồi ở đuôi chân mày tôi.
Chính hành động vô thức ấy khiến anh ta sững người, đến mức không cầm vững bút.
Nốt ruồi này—gợi anh ta nhớ đến gương mặt của tôi.
Ánh mắt kinh hãi của anh ta liên tục đảo qua lại giữa tôi và Nhị Nhị, trong đầu anh ta bắt đầu tự động “dựng hình” lại— so sánh từng đường nét của hai bộ xương với hình ảnh mẹ con tôi khi còn sống.
Sắc mặt anh ta từ trắng bệch dần chuyển sang tái mét như tờ giấy.
“Không thể nào! Nhất định là có chỗ sai rồi…”
4
Trình Nhượng Thanh điên cuồng lau đi nốt ruồi đó, vội vàng kết thúc phần phục dựng, rồi hoảng hốt bỏ chạy khỏi nhà xác.
Chỉ vì một nốt ruồi—mà anh ta lại hoảng sợ đến mức đó sao?
Khi còn nồng nàn tình ý, anh ta đã hôn lên chân mày tôi vô số lần, nói rằng dù có uống canh Mạnh Bà, chỉ cần nhìn thoáng qua, anh ta cũng sẽ nhận ra tôi.
Anh ta từng bảo, anh ta yêu nhất là dáng vẻ rực rỡ của tôi mỗi khi rung động vì anh ta.
Nhưng tất cả dịu dàng xưa kia giờ đã tan biến. Không cần uống canh quên lãng, anh ta đã sớm quên tôi— và cả đứa con gái từng là hy vọng của anh ta.
“Mẹ ơi, ba không phải là người giỏi nhất trong nghề phục dựng thi thể sao? Sao ba lại không nặn ra được mặt con với mẹ vậy?”
Tôi nhìn bóng lưng anh ta bỏ đi trong vội vã, thì thầm:
“Vì ba con… đã quên mất chúng ta trông như thế nào rồi.”
Đội trưởng Lý vốn rất tin tưởng vào tay nghề của Trình Nhượng Thanh, lập tức cầm ảnh phục dựng thi thể đi so sánh toàn quốc, đồng thời đăng tin tìm người trên báo và các phương tiện truyền thông toàn quốc.
Còn tôi và Nhị Nhị thì bị một thế lực vô hình kéo thẳng đến chỗ Trình Nhượng Thanh.
Anh ta lao nhanh trên đường, chạy thẳng về khu nhà mà tôi đã sớm đoán được—nơi ở của Sở Kiến Vi.
Chỉ vì cô ta ra mở cửa chậm một phút, anh ta đã cuống cuồng định gọi cảnh sát.
Tôi đếm bằng tay—đã đúng bảy ngày kể từ khi tôi và con mất tích, mà anh ta không hề lo lắng chút nào.
Lần nữa, tôi lại nhận ra—tôi và Sở Kiến Vi là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Nhìn con gái bên cạnh đang khóc nghẹn cả cổ họng, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy hối hận vì đã yêu nhầm người.
Khi Sở Kiến Vi mở cửa, Trình Nhượng Thanh lập tức ôm chầm lấy cô ta thật chặt.
Tôi lơ lửng trên không, nhìn hai người họ ôm nhau, hôn nhau, rồi vứt bỏ mọi thứ dưới chân như thể thế giới chỉ còn lại họ.
Nếu tôi còn sống, tôi sẽ nổi điên, tôi sẽ chia cắt đôi tình nhân u mê ấy.
Nhưng đáng tiếc… tôi đã chết.
Tôi chỉ muốn đưa con rời xa chốn dơ bẩn này, vậy mà chúng tôi lại bị mắc kẹt—không thể rời khỏi phạm vi mười mét quanh Trình Nhượng Thanh.
Con chó tên Tiểu Tinh kia cứ nhìn chằm chằm về phía mẹ con tôi, sủa điên cuồng không ngớt.
Trình Nhượng Thanh chỉ quay đầu liếc một cái, rồi lại tiếp tục cùng Sở Kiến Vi chìm đắm trong hoan lạc.
Tôi cũng chẳng rõ bản thân đã cắn răng chịu đựng cái cảnh ấy thế nào.
Chết rồi mà còn phải chịu bẩn tai—tôi là thứ người đáng thương đến vậy sao?
Điều khiến tôi sốc hơn cả là: Trình Nhượng Thanh, với khuôn mặt đầy thoả mãn, sau khi hút một điếu thuốc, lại bất chợt lôi điện thoại ra mở tin nhắn của tôi.
Anh ta do dự hồi lâu, không gọi điện, mà chuyển sang mở khung chat trên WeChat.
Đáng tiếc, cuộc trò chuyện giữa chúng tôi vẫn dừng lại ở thời điểm xuất phát đi du lịch.
Anh ta cau mày vô thức, bắt đầu gõ chữ thật nhanh:
“Nhị Nhị hết sốt chưa? Hai mẹ con chơi có vui không? Sao không gửi cho anh tấm hình nào hết vậy…”
Anh ta lải nhải gõ cả đoạn dài, rồi lại lần lượt xoá hết từng chữ. Cuối cùng, chỉ gửi cho tôi một dấu “?”.
Tôi ngạc nhiên—hoá ra ngay cả khi đang nằm cạnh Sở Kiến Vi, anh ta vẫn có thể nghĩ đến tôi và con gái. Đúng là… khó cho anh ta thật.
Anh ta hít mạnh một hơi thuốc, nhả ra làn khói đầy phiền muộn, rồi trong vài giây cuối cùng, cũng thu hồi lại tin nhắn hỏi thăm kia, rồi ôm lấy Sở Kiến Vi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, anh lái ta xe đến nhà tang lễ làm việc, trên đường đi lại mở khung trò chuyện của chúng tôi.
Việc tôi không trả lời tin nhắn khiến anh ta quay về nhà.
Mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên như lúc mẹ con tôi rời đi.
Không hiểu sao, anh ta bỗng nổi giận, lấy điện thoại ra gọi cho tôi liên tục.
Chỉ tiếc rằng—điện thoại tôi đã mất tích từ lâu, không còn ai bắt máy trong tích tắc, cũng chẳng ai phản hồi những dấu chấm hỏi đầy ngạo mạn của anh ta.
Trình Nhượng Thanh tức giận đập vỡ chiếc bình hoa tôi yêu thích nhất. Hoa hồng bên trong đã thối rữa, bốc mùi hôi, khiến anh ta vô thức liên tưởng đến hai xác chết nữ kia.
Tay anh ta run rẩy, vẫn cố chấp nhắn cho tôi một dòng:
“Thẩm Miên Chi! Cô giỏi lắm rồi ha! Chỉ vì tôi để mẹ con cô lại trên cao tốc,
mà cô giận đến mức cắt đứt liên lạc? Có gan thì biến mất luôn đi! Đừng có quay về!”
Tôi và Nhị Nhị nhìn anh ta nổi cơn điên, chỉ thấy nực cười.
Ngay lúc anh ta chẳng biết trút giận vào đâu, điện thoại chợt reo vang.