Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Anh ta còn chưa nhìn xem ai gọi đến, đã tức tối gào lên:

“Thẩm Miên Chi, không phải cô không bắt máy, không nhắn lại sao? Giờ lại biết sống dậy rồi à?!”

Khi Đội trưởng Lý gọi anh ta quay về đồn để tiếp tục phục dựng thi thể, tôi thậm chí còn mong được “sống dậy” hù anh ta một phen cho hả giận.

Nhưng cuối cùng… anh ta lại khiến tôi thất vọng.

“Lão Trình, là tôi đây!”

Giọng của Đội trưởng Lý vang lên, khiến Trình Nhượng Thanh lập tức ngừng gào thét:

“Đội trưởng Lý, xin lỗi… tôi tưởng là Thẩm Miên Chi gọi tới…”

Đội trưởng Lý im lặng vài giây, rồi hỏi:

“Thẩm Miên Chi và Nhị Nhị có phải đang mất liên lạc không? Manh mối quan trọng như vậy, sao cậu không nói từ đầu?”

Toàn thân Trình Nhượng Thanh khựng lại, rất lâu sau mới ấp úng:

“Đội trưởng… anh đang nói gì vậy?”

“Về nhà tìm tóc của Thẩm Miên Chi và Nhị Nhị, mang đến đồn công an càng sớm càng tốt.”

5

Nghe vậy, đồng tử anh ta co rút dữ dội, tay siết chặt điện thoại, nhưng không sao ngăn nổi những cơn run ngày càng mạnh:

“Đội trưởng Lý… hai mẹ con họ vẫn ổn mà… Tìm tóc họ làm gì chứ?”

Chưa có xác nhận chính thức, Đội trưởng Lý chỉ bảo anh ta đưa tới là được, Trình Nhượng Thanh cũng biết điều, không hỏi thêm nữa.

Sau khi cúp máy, anh ta lặng lẽ vào phòng tắm, tìm thấy một vài sợi tóc của tôi và Nhị Nhị, cẩn thận bỏ vào túi niêm phong.

Trên đường đến sở công an, cuối cùng anh ta cũng nhấn nút gọi vào số của tôi.

Giọng nữ lạnh lẽo trong máy báo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Anh ta chẳng hề nản, cứ vậy gọi đi gọi lại.

Cuối cùng, anh ta chuyển sang “oanh tạc” tôi qua WeChat bằng hàng loạt tin nhắn thoại dài 60 giây.

Giọng nói đầy lo lắng, gấp gáp, như thể mẹ con tôi là người quan trọng nhất trên đời anh ta.

Chiếc điện thoại im lìm chẳng ai trả lời, khiến anh ta vô thức đạp mạnh chân ga.

Không ít tài xế bị anh ta vượt mặt điên cuồng, tức tối chửi rủa: “Muốn đi đầu thai à?!”

Nhị Nhị ngồi ở ghế phụ, thấy quai hàm anh ta siết chặt, quay lại nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi:

“Mẹ ơi, ba con có vẻ lo lắng cho mình thật. Nếu biết mình chết rồi… ba có buồn không mẹ?”

Anh ta sẽ buồn sao?

Tôi nghĩ… là không.

Bởi vì tất cả yêu thương và sự quan tâm của anh ta, đều đã dành hết cho Sở Kiến Vi.

Con người ta sao có thể buồn vì những người không quan trọng?

Nhưng tôi không muốn phá vỡ hình ảnh của ba trong lòng con gái, liền mỉm cười, nhẹ nhàng nói dối:

“Nhị Nhị à, ba yêu mẹ con mình lắm… chắc chắn sẽ rất buồn…”

Nhưng con bé đã ngắt lời tôi:

“Mẹ nói dối! Nếu ba yêu mình, ba đã không bỏ hai mẹ con giữa đường cao tốc tối đen đó rồi! Ba biết con bệnh mà, cũng biết con sợ tối, sợ đau nhất mà… Mẹ ơi, con đau lắm…”

Nhị Nhị vừa khóc vừa nhào vào lòng tôi, cả người run rẩy không ngừng.

Nỗi đau từ cực hình khi còn sống khiến tôi chỉ mong mọi thứ sớm kết thúc.

Đến sở công an, Trình Nhượng Thanh đưa mẫu tóc cho Đội trưởng Lý, rồi đứng ngồi không yên ngoài phòng xét nghiệm, đi đi lại lại, vẻ mặt hoang mang lo sợ.

Nhưng kết quả xét nghiệm không thể có ngay. Anh ta lại tìm đến Đội trưởng Lý:

“Tôi muốn… quay lại nhìn hai thi thể đó một lần nữa.”

Đội trưởng Lý nhìn anh ta đầy ẩn ý:

“Lão Trình, khai thật đi—cậu với vợ cậu cãi nhau à? Ngay cả tôi gọi cho cô ấy cũng không bắt máy!”

“Không… không có cãi vã gì cả… Chỉ là… đêm đó tôi có việc gấp nên để hai mẹ con cô ấy lại trên cao tốc…”

“Cao tốc nào? Gấp việc gì?”

Bị hỏi dồn, Trình Nhượng Thanh nghẹn lời, không nói được câu nào.

Anh ta không dám nói—con đường cao tốc mà anh ta bỏ rơi mẹ con tôi, chính là nơi tìm thấy hai thi thể ấy.

Và càng không dám thừa nhận—lý do anh ta bỏ lại vợ con, chỉ vì muốn phục hồi dung mạo cho… một con chó.

“Đội trưởng Lý… vụ án có manh mối gì mới không?”

Anh ta không dám nói ra sự thật, chỉ còn cách lảng tránh bằng một câu hỏi khác— dù câu hỏi đó, cũng khiến cổ họng anh ta nghẹn lại.

“Lần cuối cùng anh liên lạc với Thẩm Miên Chi là khi nào? Còn nữa, giáo viên trường của Nhị Nhị cũng nói, Thẩm Miên Chi luôn rất coi trọng việc học hành của con bé. Sao lần này lại xin nghỉ dài như vậy? Anh có biết chuyện gì không?”

Lời của Đội trưởng Lý khiến sắc mặt Trình Nhượng Thanh càng tái nhợt hơn.

Anh ta cứ nghĩ tôi không liên lạc vì vẫn đang cùng con gái du lịch, nên đã tự ý xin nghỉ nửa tháng cho Nhị Nhị, muốn mẹ con tôi thư giãn một chuyến dài.

Anh ta thừa hiểu—ý của Đội trưởng Lý không đơn giản, chỉ đành cúi đầu, tránh ánh mắt nghiêm nghị đang dò xét anh ta.

Bộ dạng mệt mỏi, rã rời của anh ta lúc này rõ ràng cho thấy—anh ta đã bắt đầu nghi ngờ điều tồi tệ nhất.

Tôi đoán, chắc hẳn là mấy chiếc đinh thép kia đã khiến vụ án có bước tiến đột phá.

Nhưng tôi không hiểu—bộ dạng sợ hãi cực độ ấy, là anh ta đang diễn cho ai xem?

Trông anh ta như thể nếu mẹ con tôi thật sự gặp chuyện, anh ta sẽ sụp đổ hoàn toàn vậy.

Liệu anh ta có thật sự quan tâm đến chúng tôi đến mức đó không?

Nếu thật sự quan tâm, tại sao lại vì một con chó chết mà bỏ rơi mẹ con tôi?

Tại sao suốt từng ấy ngày, không gọi cho tôi, cũng chẳng hỏi thăm con gái?

Tại sao, khi tự tay phục dựng thi thể của mẹ con tôi, không những không nhận ra, còn phục hồi sai hoàn toàn khuôn mặt?

Sau khi anh ta làm việc với tâm trí rối bời, cẩu thả phục dựng xong thi thể, tôi đã chẳng còn nhiều hy vọng vào việc phá án.

Ít nhất, trong thời gian ngắn, sẽ không có bước tiến nào.

“Dựa vào chiếc đinh đó, chúng tôi tra được thông tin bệnh nhân nữ. Trong số đinh có khắc chữ, chỉ có của Thẩm Miên Chi và một cụ ông— nhưng cụ ông ấy đã mất vài năm trước rồi.”

“Còn nữa, bên Bắc Kinh đã dùng công nghệ mới nhất mô phỏng và phục dựng gương mặt nạn nhân. Tôi khuyên anh nên nhìn bản dựng trước rồi hãy ra xem hai thi thể ngoài kia.”

Đội trưởng Lý đưa Trình Nhượng Thanh vào văn phòng, cho anh ta xem bản mô phỏng dựng lại bằng công nghệ cao.

6

Khi thấy rõ hai gương mặt 3D—một lớn một nhỏ— toàn bộ sắc khí trên mặt Trình Nhượng Thanh liền biến mất.

Không hổ là công nghệ cao, có thể chính xác tái hiện đến bảy phần gương mặt tôi và con gái!

“Quá nhiều sự trùng hợp… đều đang hướng về cùng một kết luận…”

Đội trưởng Lý gõ gõ ngón tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào Trình Nhượng Thanh, ánh mắt thất vọng hoàn toàn không che giấu.

“Qua điều tra, dịp nghỉ lễ 1/5, anh đều ở bên Sở Kiến Vi. Phục dựng thi thể xong, anh cũng quay về nhà cô ta. Dù kết quả cuối cùng có ra sao, anh thấy mình có xứng đáng với vợ con không?”

“Giờ chỉ còn chờ kết quả giám định ADN, là có thể xác nhận danh tính nạn nhân.”

“Như anh đã nói, mẹ con họ trước khi chết chịu cực hình, sau khi chết còn bị hành xác tàn bạo, rõ ràng là một vụ trả thù. Nhưng Thẩm Miên Chi sống hoà nhã, ai lại thù oán với cô ấy? Anh thử nghĩ lại xem…”

Trong đầu Trình Nhượng Thanh, hai bộ thi thể ấy dần dần hiện lên máu thịt đầy đủ, thành hình rõ nét…

Anh hiểu—nếu Đội trưởng Lý đã hỏi như vậy, thì đồng nghĩa với việc danh tính người chết… gần như đã chắc chắn.

“Tôi… tôi chưa từng nghĩ tới…”

Câu nói còn chưa dứt, anh ta đột nhiên ho ra một ngụm máu lớn, ngã ngửa về phía sau.

Trong miệng vẫn còn thì thào:

“Chắc chắn là nhầm rồi… không thể nào…”

Tôi lờ mờ đoán được—có lẽ anh ta muốn nói, anh ta chưa bao giờ nghĩ tôi và Nhị Nhị… sẽ chết.

Tôi không hiểu được ánh mắt hoảng loạn kia của anh ta.

Không phải chính anh ta từng nói—“Dù có chết cũng phải theo thứ tự trước sau” sao?

Giờ mẹ con tôi đúng như anh ta muốn—đã chết, xếp hàng đợi anh ta đến phục dựng gương mặt, thế sao anh ta lại diễn sâu đến vậy?

Hay là vì cảm thấy chuyện ngoại tình bị cấp trên phát hiện, nên mất mặt?

Nhưng anh ta không nên vui mừng sao?

Tôi và Nhị Nhị chết rồi, sẽ chẳng còn ai chất vấn anh ta đi đâu với Sở Kiến Vi.

Không ai làm phiền chuyện tình cảm của anh ta và bạch nguyệt quang nữa. Anh ta cũng có thể toàn tâm toàn ý làm “bố của chó” như mong muốn.

Trình Nhượng Thanh phun máu, ngã lăn ra, lại khiến sở công an một phen rối loạn.

Đội trưởng Lý nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh ta, chỉ biết lắc đầu thất vọng, nhưng trong lòng cũng không khỏi cầu mong—mong rằng người chết không phải là mẹ con tôi.

Chỉ nghỉ ngơi một lát, Trình Nhượng Thanh đã nằng nặc đòi quay lại nhà xác, tự tay phục dựng lại thi thể của tôi và con gái.

Nhưng anh ta bị người của Đội trưởng Lý ngăn lại:

“Thầy Trình, đợi có kết quả ADN đã rồi hẵng phục dựng cũng chưa muộn…”

Trình Nhượng Thanh đẩy mạnh người chặn đường, nổi giận quát:

“Tránh ra! Để tôi vào!”

Cảnh sát không cản nổi anh ta, đành phải xin chỉ thị từ Đội trưởng Lý.

Tùy chỉnh
Danh sách chương