Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Bên cạnh cô ta có hai vali.
Một màu hồng, một màu xanh.
xanh là tôi mua Lục Phóng, tôi nhận ra ngay.
bây giờ, trên lại buộc một nơ bướm màu hồng.
Cô ta thấy tôi, không dáng vẻ căng thẳng như trước nữa, mà giống như kẻ chiến thắng, mỉm cười với tôi:
“Học tỷ, lại gặp nhau rồi ha. Chị đừng hiểu lầm nha, em về bằng tàu với .
“Em từng đến Giang Thành nên định đến chơi trong kỳ nghỉ.
“Anh ấy không yên tâm em đi một thủ tục nhận phòng, nên bảo em đợi anh ấy.
“Đúng tới giờ ăn, mà em ăn gì nên anh ấy gọi em ở sảnh tầng dưới.”
“ ra tay cô bị gãy hay miệng cô câm rồi hả?
“Một người trưởng thành, đến thủ tục khách sạn cũng không được, hay là đến món ăn cũng không biết gọi?”
Tôi bình thản nói.
Cô ta sững người.
“Tránh ra.”
Tôi thẳng về phía trước.
“Đợi đã!”
Cô ta cố chấp chắn đường tôi.
“Tránh ra.”
Tôi nhíu mày.
“Chị … tay rồi à?”
Cô ta nhìn chằm chằm tôi.
“Tôi anh ấy có tay hay không, liên quan gì đến cô?”
Cô ta nhìn tôi, nhướng mày cười nhạt.
“Học tỷ cũng nhìn ra rồi đúng không, em thích . chị đừng hiểu lầm nha, em trong sáng.
“Em có nguyên tắc, khi hai người tay, em tuyệt đối không vượt giới hạn. nếu hai người tay rồi, thì em cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của .
“Em sẽ theo đuổi một cách đàng hoàng, ở bên anh ấy một cách đường đường chính chính.”
Cô ta tiến lên một :
“ em có , nghe thấy chị nói tay. Lục lại bảo là chị đang giận dỗi. Nên em muốn xác nhận lại với chị một chút.”
Cảm xúc dồn nén suốt bao ngày như bùng nổ trong khoảnh khắc này.
“Cái gọi là không vượt giới hạn của cô, là mượn điện thoại anh ấy nghe nhạc, rồi thêm bài hát cô thích mục yêu thích chung của hai đứa tôi à?
“Hay là anh ấy đến tìm tôi, cô gọi điện nói đường từ lớp về ký túc xá tối quá, cô sợ không dám đi một ? Hay là mỗi sáng tối đều đều gửi tin nhắn chào buổi sáng chúc buổi tối? Nhà ai nổ mìn mà lại nổ ra được cái dày như cô ?”
Nụ cười của cô ta cứng đờ.
Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn về phía này.
Tôi cầm ly nước trên bàn lên, dội thẳng người cô ta.
“Á!”
Cô ta hét lên.
“Trước đây tôi không tìm cô gây sự, là vì tôi nghĩ nên tin bạn trai . Chứ không cô rằng tôi dễ bị bắt nạt, rồi hết lần này đến lần khác giương ra trước tôi.”
Cô ta trân trân nhìn tôi, rồi bất ngờ òa khóc thành tiếng.
“Thanh Lê!”
Lục Phóng ra.
10
Xung quanh đã có không ít người tụ lại xem.
không ngừng khóc.
“ , em chỉ chào chị dâu một tiếng thôi mà… Em sợ chị hiểu lầm, nên mới muốn giải thích với chị ấy…”
Lục Phóng thở dài:
“Thanh Lê, anh biết trong lòng em đang giận, cũng nhìn hoàn cảnh chứ? Sao em cứ khó cô ấy thế? nay cô ấy trong, chỉ ngoan ngoãn ở ngoài trông hành giúp anh. mà em cũng nỡ ra đây bắt nạt cô ấy là sao?”
Anh đưa khăn : “ nay thầy cô bạn bè đều có , em thật sự vui khi mọi người chê cười bọn như sao?”
Tôi bình thản nói:
“Anh nói đúng, nay có thầy cô bạn bè ở đây, mà tôi cũng chẳng hứng thú ở lại đây con khỉ trong vườn thú với hai người.”
Lục Phóng thở phào nhẹ nhõm: “ quay lại trong đi…”
“Vừa rồi không cô hỏi tôi, rằng tôi Lục Phóng có tay à?”
Tôi quay sang .
Cô ta lập tức căng thẳng: “Em… em đâu có…”
“Giờ tôi lời cô. Chúng tôi tay rồi.”
Sắc Lục Phóng tối sầm lại: “Thanh Lê.”
Tôi nhìn thẳng anh:
“Là anh nói đấy thôi. Đã tay thì quà tặng trong yêu nhau cũng nên lại, đúng không?”
Lục Phóng nhíu mày: “Em lại nhắc chuyện gì? anh chỉ nói giận, nào có bắt em thật đâu.”
Tôi cười nhạt: “ thì xin lỗi nhé, tôi lại tưởng thật rồi. váy tôi đã lại anh.”
Tôi chỉ vali: “Thì cái vali này, là do tôi mua.”
“Bây giờ, cũng nên lại tôi chứ hả?”
11
Lục Phóng đều đứng yên không nhúc nhích.
“Sao ? Cái vali này cũng chỉ năm trăm tệ thôi. Cái váy ba nghìn tệ kia, tôi nói là . cái vali năm trăm mà các người lại tiếc không muốn đưa à?”
Lục Phóng liếc nhìn , rồi đến gần:
“Thanh Lê, đừng loạn nữa. Bao nhiêu người đang nhìn, cô ấy cũng đủ bối rối rồi. Cái vali này… không chỉ có của anh, mang theo nhiều , nên cũng một phần vali của anh.”
“Thì liên quan gì đến tôi?”
Tôi điềm đạm nói: “Tôi chỉ cần lấy lại cái vali, đâu có đòi bên trong.”
“ đến mức này không?”
Anh nhìn chằm chằm tôi: “Anh đã em lối xuống, cũng dỗ dành rồi, mà em cứ mãi không chịu dừng lại. loạn đến mức này à?”
“Tôi chỉ muốn lấy lại vali của tôi.”
Tôi nói từng chữ rõ ràng.
Không khí lặng đi.
Tôi anh nhìn nhau trừng trừng.
Một sau, anh rốt cuộc cũng quay đi.
“ …”
cắn môi, mắt đỏ hoe.
“Mở vali ra, lấy hết ra ngoài.”
“ mà…”
“Cô ấy chẳng chỉ muốn cái vali sao? Cái rẻ tiền này đáng bao nhiêu? Anh không cần, lại cô ấy.”
“ của em trong …”
“Anh sẽ đặt đơn mua cái mới gửi đến sau!”
Giọng Lục Phóng cao hẳn lên:
“Mở vali ra!”
này mới lề mề tới mở khóa, lấy từng món của ra ngoài.