Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
tôi bước xuống lầu, đôi của Lục Phóng lập tức sáng .
Anh nhanh chóng tiến đến, nâng chiếc bình giữ nhiệt trong tay đưa cho tôi.
“Dạo em đang kỳ kinh nguyệt không? Anh pha cho em nước hoa hồng đường đen, đúng loại em đấy.”
Tôi nói: “Lục Phóng, kỳ của tôi không lúc .”
Anh lại: “Hả? Sao lại thế? Anh rõ lắm mà…”
Tôi lắc : “Tâm trạng, cảm xúc, nhiều thứ có thể ảnh hưởng. Tôi không xuống đây để dạy anh kiến thức sinh lý. ta đã tay rồi. Anh còn tìm tôi làm ?”
Anh lặng thinh.
Một lúc sau, đỏ hoe, anh nói:
“Thanh Lê, anh chưa giờ nghĩ là mình tay cả. Anh luôn nghĩ… chỉ là đang chiến tranh lạnh thôi…”
Anh ngẩng :
“Chẳng lẽ em không nghĩ vậy sao? ta bên nhau năm, từng hạnh phúc thế. Ai lại vì một cãi nhau mà coi kết thúc? Anh không làm được kiểu dứt khoát nói là . Chẳng lẽ em làm được à?
“Suốt mấy tháng nay em không anh nào sao? Không có lấy một … một nào muốn tìm lại anh sao?”
Khóe anh ánh một tầng nước mỏng:
“Đừng vậy mà. Mình làm hòa nhé… có được không?”
Tôi im lặng một lát.
“Mấy cuộc gọi vào buổi tối mà không ai nói , là anh gọi đúng không?”
“.”
Anh hít mũi một cái:
“Anh em. Rất nhiều đã định tiếng trước rồi. Anh không muốn chiến tranh lạnh . Nhưng lại không vượt qua được sự cố chấp của chính mình. Có , anh vừa gọi tên em xong em đã cúp máy mất rồi.”
“Anh giận em thật nhẫn tâm, nói không liên lạc là tuyệt đối không liên lạc, để mình anh chịu dằn vặt mỗi ngày.
“Anh không hề Lý Thuần Hy. Anh cố ý mang cô ta theo, để Hồ Tâm thấy, để cô ấy kể lại cho em… để em ghen, để em chủ động tìm anh…”
Giọng anh nhỏ dần.
“Để em… có thể ghen một , có thể chủ động một …”
Tôi anh, bình tĩnh nói:
“Lục Phóng, tôi đã nói rồi. Em thấy bẩn.”
Anh lập tức ngẩng .
“Anh và cô ta không có cả!”
“Vậy sao chứ? Trong tôi, trái tim rời cũng chẳng khác thể xác. Anh có tại sao hôm đó tôi lại đến trường anh sớm không?”
Anh .
Tôi lấy ra sợi đỏ trong tay.
“Tôi muốn dành cho anh một bất ngờ nho nhỏ. Sợi là tôi tự tay thắt.
“Anh cũng mà, tay tôi rất vụng về, làm đồ thủ công thế với tôi không việc dễ. Mà kiểu thắt lại là kiểu khó nhất.
“Nhưng tôi nghe nói, nếu lúc đeo sợi đỏ do mình yêu đích thân làm, nhất định sẽ đậu.”
“Anh luôn nói mình xui xẻo, đại đau bụng, tiếng Anh cấp bốn bị sốt.
“Nên tôi suốt một tháng, tay đau đến mức bị viêm gân, làm hỏng không nhiêu sợi, mới thắt thành được một cái.
“Chỉ muốn tặng anh đeo, mong anh bảo lưu thành công.”
“Trước tôi còn nghĩ, tôi đột ngột xuất hiện, đưa đỏ cho anh, anh sẽ có biểu cảm thế nào, có sẽ ngạc nhiên, sẽ vui, sẽ cảm động không?”
“Nhưng đến trường, tôi lại không thể nào liên lạc được với anh.
“Tôi cứ lòng vòng dưới trời nắng gắt, gọi cho anh hết đến khác, mãi đến thấy có sinh viên vào phòng thí nghiệm, tôi mới lén theo vào được.
“Và rồi, tôi đã thấy ?”
Anh đứng , ra điều .
“Đừng nói …”
Một giọt nước của Lục Phóng rơi xuống đất.
“Đừng nói , Thanh Lê…”
Tôi khẽ thở dài:
“Tôi thấy anh đặt tay Lý Thuần Hy. Bàn tay mà tôi vốn định tự tay đeo đỏ vào, lại đang vuốt một cô gái khác.”
“Thậm chí sau đó, tôi nói tay, anh cũng chỉ cho rằng tôi đang làm mình làm mẩy.
“Vì anh không buồn quan tâm đến cảm xúc của tôi, anh còn đang bận dỗ một cô gái khác… mà anh thấy tội nghiệp hơn.”
“Anh xin lỗi, xin lỗi… Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi… Anh chưa từng định đến với cô ta…”
“Muộn rồi, Lục Phóng.”
“Không muộn đâu! Năm nay anh sẽ đến Nam Thị. Năm sau anh cao , không cần em đến trường anh , anh sẽ về đây, ta sẽ không giờ xa nhau .”
“ ta đã tay rồi.”
“Nhưng em đâu có bạn trai mới… ta vẫn có thể quay lại mà, Thanh Lê, cho anh một cơ hội …”
“Ai nói tôi không có bạn trai?”
Tôi cắt ngang lời anh.
Cơ thể anh khựng lại ngay lập tức.
Tôi đẩy anh ra, về phía xa, mỉm cười:
“Sư huynh, anh đến rồi à.”
16
Một cơn gió lạnh thổi qua, sắc mặt vốn đã khó coi của Lục Phóng càng thêm tái nhợt.
Sư huynh bước tới: “Xin lỗi nha, Lê Lê, anh đến trễ một . Trên đường thấy ta bán khoai lang nướng, em ăn.”
Anh cẩn thận lấy củ khoai từ trong áo ra: “Chắc vẫn còn nóng đấy.”
Tôi cười: “Anh ngốc ghê, không sợ bỏng à?”
Sư huynh quay sang Lục Phóng.
“Vị là…”
Tôi thản nhiên nói: “Bạn cấp ba.”
Lục Phóng lập tức lại.
“Vậy à,” sư huynh mỉm cười: “chào cậu, tôi là bạn trai của Lê Lê, tên là Kỳ Thận.”
“Sao, sao có thể chứ?”
Lục Phóng sờ: “Cô ấy làm sao có bạn trai được?”
“Sao cô ấy lại không thể có bạn trai?”
Kỳ Thận cau mày: “Bạn , phiền cậu nói chuyện với bạn gái tôi cho lễ độ một .
“Bạn gái tôi ba năm liền đứng bảng tỏ tình của trường, thầm mến, yêu , theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuể. Cô ấy là nữ thần được yêu nhất của trường tôi.”