Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Tôi đã mấy tháng rồi không đến Lục Phóng.
Trong quán cà phê 24 của , tôi và anh ngồi đối diện nhau.
“Em không đi thi nghiên ở học Hải thị.”
Tôi nhìn anh, râu chưa cạo sạch, tóc cũng hơi rối.
“Ừ,” tôi cúi trả lời tin nhắn của sư đệ: “Tôi vốn định thi là vì anh. chia rồi, ở lại mình vẫn là lựa chọn tốt hơn.”
“Anh tưởng em sẽ đến.”
Anh nói khẽ, mân mê chiếc nhẫn ở ngón trái.
“Hử?”
Tôi nghi hoặc, không hiểu anh đang nói .
“Trông em… sống cũng tốt đấy.”
Anh cụp mắt xuống: “ nãy… người đó là bạn trai em à?”
“Không , là sư đệ.”
“Ồ.”
Anh như thở phào, nhưng rồi lại cau mày.
“Nhưng cậu ta ôm em.”
Tôi bật cười, vì sư đệ lại vừa gửi một sticker hài hước.
Anh sững lại, ngơ ngác nhìn tôi.
“Anh đến đây có ?”
Tôi đặt điện thoại xuống.
Anh cười gượng: “Không có không thể đến gặp em ? Trước kia anh cũng thường đến mà.”
Tôi uống một ngụm nước: “Tôi quan hệ của chúng ta hiện , không gặp sẽ tốt hơn. Dù cũng không công bằng với bạn gái hiện tại của anh.”
Anh sững người: “Anh không có bạn gái.”
Như chợt nhận điều , anh vội vàng nói thêm:
“Em tưởng là à? Cô ấy có thể là bạn gái anh . Anh không quen cô ấy… đã cắt đứt liên lạc rồi.”
Tôi hơi bất ngờ: “Ồ.”
“Vậy anh nói không?”
Anh nhìn tôi, viền mắt bất chợt đỏ hoe.
“Thanh Lê, anh nhớ em.”
14
“Anh ta đến tìm cậu rồi à?”
Trong ký túc xá, Hồ Tâm ở dây bên kia tặc lưỡi:
“Cậu không biết à? Học kỳ này anh ta đến hỏi về cậu mấy lần, nhưng không thèm để ý. Mà dạo này anh ta thật sự thảm lắm.”
“ không biết, bọn chia rồi, chặn anh ta từ lâu.”
“Anh ta không lưu ở lại , thi cao học không kịp. Ban có một khóa trên giới thiệu cho anh ta vào , cuối cùng phá hỏng.”
Tôi cau mày: “Anh ta là thủ khoa cơ mà, lại không lưu?”
“Đánh nhau. người đứng thứ trong khối quay clip tố cáo, thế là hủy tư cách luôn.”
Hồ Tâm kể lại phiên bản mà cô ấy nghe : Hồi kỳ, kêu đau bụng, Lục Phóng đi mua băng vệ sinh.
Kết quả đúng một gói, mà cô ta nhất định đòi đúng hãng đó.
Một cô gái khác cũng gói đó, Lục Phóng không nhường, bạn trai cô gái kia lập tức lao đến đánh anh ta.
Đoạn video người đánh nhau lại đúng người đứng thứ trong khối quay lại rồi gửi cho .
“Người đứng thứ lại đúng có mặt ở đó?”
Tôi nhíu mày: “ này chắc chắn có tính toán từ trước.”
“Chứ nữa? Cậu cái là hiểu ngay. Ai cũng thế. Lục Phóng sau đó chắc cũng nhận , nhưng có ích đâu? kẻ kia chẳng có để mất, chắc nhận tiền làm đó rồi.
“Cũng không có bằng chứng. Nhưng ai anh ta vì mà đi tranh cái gói băng vệ sinh làm , tư cách lưu cũng không lấy lại .”
“Sau đó có một khóa trước từng lưu vào biết , tốt bụng định giới thiệu cho anh ta một thầy hướng dẫn. cũng ở ngay bên cạnh cậu đấy.
“Kết quả là khi Lục Phóng mời ấy đi ăn, nhất quyết đòi đi theo để ‘mở rộng tầm mắt’. mời rượu hắt cả ly vang đỏ lên váy của ấy, nói là… run.”
Tôi: “……”
“ khóa trên đâu có hiền như cậu, ấy lập tức cầm luôn ly rượu của mình hắt lại lên người cô ta, sau đó bình tĩnh nói:
‘Lục Phóng, sư muội của cậu đã mắc Parkinson mà ngoài cậu vẫn mang theo cô ta mọi mọi nơi. Vậy cậu cứ ở lại Hải Thị đi, bọn tôi không nhận sinh viên buộc sư muội bên người vào học đâu.’”
“ khỏi nhà hàng, Lục Phóng và cãi nhau ngay tại đó. Hôm đó là cuối tuần, nhà hàng đông lắm, cũng có mặt, nghe thấy Lục Phóng lớn tiếng hỏi cô ta có cố ý hay không.
Cô ta cứ khóc mãi, vừa khóc vừa nói là mình không cố ý. Chỉ là đến việc anh ta rời khỏi Hải Thị buồn quá, cô ta không thể sống thiếu anh ta, nên không nỡ để anh ta đi.”
“Lục Phóng im lặng rất lâu, suýt nữa đã không kiên nhẫn đợi nữa định bỏ đi, nghe thấy anh ta nói: ‘Cố thật sự là kẻ cô dụng à? Cô nói thích tôi mà lại hủy hoại tương lai của tôi và trói tôi bên cô suốt đời ? Tại tôi vì cô mà ở lại Hải Thị?
“Tôi có bạn gái, cô ấy ở Thị. Bạn gái tôi tên là Thanh Lê. Cô ấy chưa bao như cô.’”
“ anh ta rời đi, đuổi theo chọc quê mấy câu: ‘Ồ, mỹ Lục Phóng chia mấy tháng rồi lại nhớ mình có bạn gái hả? Cái này chắc cài chip trễ phản ứng rồi hả.’”
“Thế nào? Nghe vậy có hả giận không?”
Tôi bật cười.
“Chỉ là không ngờ anh ta thật sự chạy đi tìm cậu. Nói mới nhớ, cặp nhẫn đôi của người, hình như anh ta vẫn luôn không tháo .”
Cô ấy ngập ngừng, rồi bất chợt hoảng hốt nói:
“Thanh Lê, đừng nói là cậu phát bệnh thánh mẫu, mềm lòng tội nghiệp anh ta nên định quay lại nhé! Não yêu đương chỉ nên phát tác một lần trong đời là đủ rồi đó!”
Tôi nhìn xuống bóng người phía dưới, người đã đứng đợi suốt năm tiếng đồng hồ.
Khẽ lắc . “Yên tâm, không đâu.”