Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
“Tôi làm ‘vú nuôi’ cho Trình Hối suốt ba năm, làm tình nhân của hắn hai năm.
Số tiền kiếm được giúp tôi hoàn thành việc học, cũng tiễn cha tôi về nơi an nghỉ cuối cùng.”
“Sau khi tốt nghiệp, tôi rời khỏi Trình Hối, chuyển đến một thành phố khác, kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời hạnh phúc.”
Dậu Hoa có chút bất ngờ:
“Tôi cứ tưởng cô sẽ bám lấy Trình Hối, ở cạnh hắn mãi mãi.”
Tôi lắc đầu:
“Thời kỳ vàng của một ‘vú nuôi’ chỉ kéo dài từ hai đến ba năm. Tôi duy trì được ba năm đã là cực hạn.
“Từng làm ba năm túi m/á/u, ba năm vú nuôi, cơ thể tôi đã bị bào mòn nghiêm trọng, không còn giá trị sử dụng nữa.
“Nếu tiếp tục ở lại, tôi sẽ bước vào ‘quy trình tiếp theo’ trong hệ thống của Trình Hối.
“Mà điều đó… mới thực sự là con đường không lối thoát.”
Anh ta không kìm được hỏi:
“Quy trình tiếp theo là gì?”
Tôi đứng dậy, chậm rãi bước tới trước mặt anh ta:
“Anh nhìn tôi, nghĩ tôi đáng giá bao nhiêu?”
Anh ta ngẩng đầu, từ trên xuống dưới đánh giá tôi hai lượt, không hề nể nang:
“Một người phụ nữ ngoài 30, từng kết hôn, lại sinh con rồi.
“Giá trị sinh sản vẫn còn, nhưng không nhiều. Ngoại hình trên trung bình, còn giữ được nét mặn mà.
“Từng ngồi tù – đó là một vết nhơ lớn.
“Nếu để tôi định giá, thì… một đêm 300 tệ.
“Nếu đem bán, cao lắm cũng chỉ 100.000.”
“Xin lỗi phải nói thẳng, tôi rất tò mò — năm đó Trình Hối đâu có thiếu phụ nữ, tại sao lại chọn cưới một người nhìn chẳng có gì đặc biệt như cô?”
Trên người anh ta có một luồng ác ý không cách nào che giấu.
Nhưng…
Tôi cũng chẳng khác gì.