Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Ta và Thẩm Triệt trải qua một đêm bên nhau.
Chỉ đơn giản là ngủ đắp chăn bông, không có gì khác.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn vẫn còn nằm trong chăn.
Gương mặt hắn khi nhắm mắt trông vô hại, làn da có chút tái nhợt, nhưng vẫn đẹp đến mức không tưởng nổi.
Mà ta cảm thấy, một phần lớn là do hắn nhắm mắt.
Bất giác, ta giơ tay lên…
Vừa chạm nhẹ…
“Nàng đang làm gì?”
Thẩm Triệt đột nhiên mở mắt, làm ta giật cả mình!
Tay ta vẫn còn lơ lửng giữa không trung, vội vàng giả vờ như chưa có gì xảy ra, lập tức thu về.
Chắc là hắn không phát hiện ta vừa lén kéo lông mi hắn chơi chứ?
Hắn ngồi dậy chuẩn bị vào triều.
Trước khi đi, hắn chỉ để lại một câu:
“Tối nay chuẩn bị sẵn sàng.”
Chuẩn bị cái gì?
Minh Nguyệt và Thiền Quyên phấn khởi chạy đến chúc mừng ta.
“Chúc mừng nương nương, người sắp được thị tẩm rồi!”
Ta: “?”
Khoan đã.
Có gì đó sai sai.
Ta giả bộ ngại ngùng, dịu dàng nhỏ nhẹ:
“Không hay lắm đâu, ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…”
Minh Nguyệt vui vẻ đẩy ta đi:
“Nương nương đừng xấu hổ! Đây là niềm vinh hạnh lớn lao!”
Ta nghĩ đến khuôn mặt của Thẩm Triệt.
Ba phần giả vờ ngại ngùng, bảy phần háo hức, ta lập tức đi tắm hoa.”
Ngày hôm đó, trong hậu cung lan truyền hai tin tức lớn:
Thẩm Triệt nhìn chằm chằm ta.
Ta hôm nay ăn mặc cực kỳ tinh tế.
Gợi cảm nhưng không lố lăng, quyến rũ nhưng vẫn thanh tao.
Xin lỗi, ta quen tự khen bản thân rồi.
Ta không bỏ qua khoảnh khắc thoáng qua trong mắt hắn, một tia cảm xúc mập mờ, không rõ ràng.
Hắn cũng bị ta mê hoặc rồi chăng?
“Có đẹp không?”
Ta không nhịn được mà hỏi.
Trước đây ở nhà, ta phải hỏi tám trăm người xem có đẹp không.
Bây giờ chỉ hỏi Thiền Quyên, Minh Nguyệt, cộng thêm Thẩm Triệt, xem ra vẫn còn giữ kẽ quá.
Thẩm Triệt gật đầu.
Ta truy hỏi ngay:
“Đẹp ở đâu?”
Hắn khựng lại một chút.
Ta không buông tha, lải nhải tiếp:
“Ý ta là… ví dụ như phối màu đẹp này, hay kiểu tóc hôm nay ta búi có gì đặc biệt, hoặc là màu son trên môi ta! Chẳng lẽ Hoàng thượng không nhận ra sao? Hôm qua ta thoa màu bưởi đào, hôm nay là màu hồng hoa hồng!”
Thẩm Triệt không trả lời, chỉ nắm lấy tay ta.
Ta kinh ngạc:
“Aizz, bệ hạ, ngài vội vã quá rồi!”
Hắn dắt ta đi.
Tới… Ngự Hoa Viên.
Ta há hốc mồm:
“Cái gì? Ở Ngự Hoa Viên?!”
Không ổn rồi!
Ngự Hoa Viên… cái nơi thoáng đãng lộ thiên này… Chỗ này mà cũng được sao?!
Thẩm Triệt cúi đầu nhìn ta, gương mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây lại được ánh sáng dìu dịu của màn đêm tô điểm thêm vài phần ôn nhu.
Giây tiếp theo.
Phía trước xuất hiện một khoảng trời lung linh.
Hàng trăm con đom đóm lấp lánh tỏa sáng, phản chiếu trong đôi mắt hắn, như thể một dải ngân hà thu nhỏ trong bóng tối vô tận.
Bên phải bụi cỏ, Cao công công điên cuồng quạt tay.
“Nhanh lên nhanh lên! Bắt thêm đom đóm vào!”
Bên trái bụi cỏ, Tiểu Cao công công gấp gáp báo cáo:
“Dẫn theo hai mươi người! Đang bắt, đang bắt đây!”
Ta che miệng, hai má ửng đỏ.
Trong lòng bỗng nhiên rối loạn.
14.
Tối hôm đó, ta và Thẩm Triệt nắm tay nhau trong ánh sáng của đom đóm.
Trong lòng ta tràn đầy xấu hổ.
Không phải vì chuyện gì to tát, mà vì đầu óc ta không trong sáng cho lắm.
Minh Nguyệt và Thiền Quyên cũng cảm thấy có lỗi.
Minh Nguyệt thở dài:
“Là do chúng nô tỳ tự ý quyết định, khiến nương nương mong đợi rồi thất vọng.”
Thiền Quyên cũng gật đầu phụ họa.
Ta lập tức cắt ngang:
“Nói linh tinh gì đó! Ta không có mong đợi gì hết!”
Minh Nguyệt & Thiền Quyên: “Ờ đúng, đúng rồi.”
Nhưng mà… tối nay, ta còn có một buổi hẹn với Thẩm Triệt.
Từ sau sự kiện đom đóm hôm trước, ta và hắn bắt đầu có thói quen hẹn gặp ở Ngự Hoa Viên vào buổi tối.
Đêm nay, ta lén lút chuồn ra đó.
Hắn đã đứng chờ sẵn.
Chúng ta tựa vào nhau, cùng ngắm bầu trời đầy sao.
Ta bỗng nhớ ra chuyện cũ, nghiêng đầu hỏi:
“Bệ hạ, hôm đó ta hỏi người về màu son. Ta nói ta thoa màu hồng hoa hồng, không phải bưởi đào. Người không trả lời, chẳng lẽ thật ra người không hề nhận ra sao?”
Thẩm Triệt:
“Không, trẫm nhận ra.”
Ta: “……”
Ta không tin.
Ta bất giác ngạc nhiên hơn, lại hỏi:
“Sao lúc nói chuyện với ta, người không dùng ‘trẫm’? Nếu để người khác nghe được, chẳng phải là tội khi quân, mất đầu như chơi à?”
Thẩm Triệt cúi mắt, giọng bình thản:
“Buổi tối quá mệt, không muốn nói. Mà đối diện với nàng, lại càng không muốn nói.”
Ta lập tức tặng hắn một ánh mắt ‘ta hiểu mà’.
Giống như buổi tối ta cũng không muốn trang điểm vậy.
Nhưng ta vẫn không nhịn được, lại thắc mắc:
“Nhưng mà… chẳng phải người rất ghét ta sao?”
Thẩm Triệt nghi hoặc.
Ta nghiêm túc phân tích:
“Người đưa ta vào cung chẳng phải là để kiềm chế phụ thân ta sao? Bên ngoài ai cũng nói vậy.”
Thẩm Triệt: “……”
Hắn trông càng hoang mang hơn.
“Phụ thân nàng?”
Biểu cảm kia… giống như đang suy nghĩ xem phụ thân ta có gì đáng để kiềm chế vậy.
Chúng ta cùng nhau im lặng giữa đêm khuya mát lạnh.
Ta cũng nghiêm túc suy xét lại.
Hình như đúng thật.
Ngoài cái tính lắm lời, thì phụ thân ta cơ bản là bông hoa nhài trắng tinh khiết nhất trong chốn quan trường.
Không nhịn được, ta lại tiến gần, thần bí hỏi nhỏ:
“Vậy bây giờ ta có được tính là đã gả cho người không?”
Trong Ngự Hoa Viên, chúng ta dựa vào tảng đá giả sơn, ta ôm lấy tay hắn, mắt sáng lấp lánh.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mặt nước khẽ gợn lên từng vòng sóng nhỏ.
Giống như lòng ta cũng đang gợn sóng.
“Không tính.”
Sóng lòng vỡ tan.
Ta “soạt” một cái bật dậy, cắm đầu chạy mất.
Ta rất giận.
Thẩm Triệt lừa gạt tình cảm của ta!
15.
Ta từ chối gặp Thẩm Triệt.
Mặc kệ hắn!
Bấy lâu nay ở bên nhau, ta thật sự tin rằng hắn có chút chân tình với ta.
Hóa ra… chỉ là đùa giỡn mà thôi.
Lòng dạ đế vương như kim dưới đáy biển.
Đế vương…
Khoan đã, ta thèm ăn cua hoàng đế rồi.
Minh Nguyệt rón rén lại gần, thấp giọng hỏi:
“Nương nương, người và Hoàng thượng cãi nhau à?”
Ta hừ lạnh:
“Hoàng thượng? Hoàng thượng nào? Ta không quen, đừng nhắc đến hắn.”
Minh Nguyệt thở dài tiếc nuối, lặng lẽ lui xuống.
Ta đóng cửa, không gặp bất kỳ ai, suốt nửa tháng trời.
Tin đồn trong cung bắt đầu lan truyền: “Thôi Tiệp dư thất sủng rồi!”
Thực ra không phải.
Cuộc sống của ta thanh tịnh, yên bình như mặt hồ không gợn sóng.
Ta trồng hoa, nuôi cá, cùng Minh Nguyệt và Thiền Quyên tận hưởng những tháng ngày an nhàn, chẳng khác gì trở về thời điểm mới nhập cung.
Thẩm Triệt rất bận rộn, lo xử lý chính sự.
Nghe nói biên cương có biến, hắn không có thời gian để ý đến ta.
Nhân lúc này, ta gửi đơn xin đổi tẩm cung.
Hắn bận rộn nhưng vẫn kịp từ chối đơn của ta.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
May mà hắn từ chối, chứ thật ra ta cũng không thực sự muốn đổi cung.
Thiền Quyên tò mò:
“Thế tại sao nương nương còn nộp đơn xin đổi?”
Ta chỉ là muốn tỏ chút thái độ thôi.
Không biết trút giận vào đâu, nên làm vậy cho bõ tức.
Còn gọi là: “Nổi trận lôi đình kiểu nhẹ nhàng.”
Đúng lúc này, Tiểu Cao công công tới.
Thiền Quyên khó xử:
“Nương nương dạo này cứ có người bên ngoài đến gần là lập tức buồn ngủ. Tiểu Cao công công, e rằng nương nương không thể tiếp ngài ngay được.”
Tiểu Cao công công mỉm cười thần bí:
“Cô nương yên tâm, ta chỉ tới thay Hoàng thượng hỏi nương nương có muốn thứ này không.”
Hắn mở vạt áo, một sinh vật mềm mại “meo” lên một tiếng.
Ta lao đến với tốc độ ánh sáng!
“Muốn! Muốn! Muốn! Muốn!!!”
Tiểu Cao công công: “Thôi Tiệp dư, người…”
Ta hắng giọng, lập tức nghiêm túc:
“Bản cung… bệnh thần kinh khỏi rồi.”
“Khỏi rồi?”
Ta xoay một vòng, cười tươi như hoa:
“Khỏi hẳn luôn rồi!”
16.
Tối đến, ta lén lút chạy ra Ngự Hoa Viên.
Phía sau giả sơn, có một cái bóng quen thuộc.
Ta chuồn qua, nhưng bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào lòng.
Hương thơm nhàn nhạt từ người Thẩm Triệt bao trùm lấy ta.
Ta cuộn tròn trong lòng hắn, bấu lấy cánh tay, uy hiếp:
“Ngươi nghĩ chỉ cần đưa cho ta một con mèo là có thể làm hòa à?”
“Ta còn muốn có cả chó nữa!”
Thẩm Triệt: “Ừ.”
Ta cảnh giác:
“Không được ừ!”
Hắn nhướn mày:
“Tại sao?”
Ta bĩu môi:
“Ngươi mà ừ thì ta còn nói gì tiếp theo được? Ngươi im lặng thế này, làm ta trông như kẻ lắm mồm vậy!”
“Cũng không biết là ai rủ ai ra đây, không lo đường đường chính chính bước vào cung, mà ngày nào cũng lén lút trốn sau giả sơn!”
Ta đảo mắt nhìn quanh, chột dạ:
“Nếu bị phát hiện thì sao?”
Miệng ta lải nhải không ngừng, huyên thuyên đến mức còn hơn cả phụ thân lúc lên triều.
Có khi đây là di truyền trong nhà ta.
Thẩm Triệt cúi đầu, đột nhiên hôn ta một cái.
Ta che miệng, trừng lớn mắt.
“Đây là lúc để hôn sao?”
Mặc dù… ta phải thừa nhận rằng, hình dáng đôi môi của hắn thực sự rất thích hợp để hôn.
Ta ghìm lấy cổ áo hắn, hạ giọng cảnh cáo:
“Nhỏ giọng chút, đây là chuyện quang minh chính đại sao?”
Thẩm Triệt cười trầm thấp.
17.
Gần đây, hành tung của ta bị kẻ có ý đồ phát hiện.
Có người lén lút đến hỏi Minh Nguyệt lúc nàng đi lĩnh tháng lương:
“Tối qua chủ tử nhà ta đến bái kiến Hoàng thượng, sao lại không thấy Thôi Tiệp dư đâu?”
Minh Nguyệt híp mắt, giọng lạnh tanh:
“Ngươi là… Thải Vân? Chủ tử nhà ngươi là Liên Phi?”
Thải Vân đảo mắt, vênh mặt đầy tự đắc.
“Đừng nói là có người chịu không nổi khi thấy người khác được sủng ái, nên mới làm ra những chuyện không thể để lộ ánh sáng đấy nhé?”
Cái cung nữ này chắc ăn phải nấm độc rồi.
Ai dạy nàng ta rằng trong hậu cung, một nha hoàn có thể ngang nhiên dám chế nhạo chủ tử người khác trước mặt mọi người vậy?
Thải Vân bị ăn ngay hai mươi cái tát, khóc lóc chạy về.
Hôm sau, Liên Phi run rẩy quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng làm chủ.
Nàng ta kể khổ, nói ta coi trời bằng vung, sai nha hoàn bắt nạt người khác.
Thẩm Triệt trầm mặc rất lâu, không nói gì.
Liên Phi lén lút ngẩng đầu nhìn, thấy hắn không có phản ứng, liền cắn răng, liều mạng đánh cược:
“Thần thiếp muốn tố cáo Thôi Tiệp dư tư thông với người khác, làm ô uế hậu cung, tội không thể dung thứ!”
Cuối cùng, Thẩm Triệt mới ngẩng đầu, liếc nhìn nàng ta một cái.
Hắn chậm rãi mở miệng:
“Trẫm nhớ, lúc phụ thân ngươi đưa ngươi vào cung, từng nói rằng ngươi là người an phận thủ thường.”
“Ngươi nên biết, bản thân bị đưa vào đây… sẽ phải chấp nhận hậu quả.”
Thẩm Triệt cười lạnh.
Đôi môi mỏng của hắn mím nhẹ, giọng nói cất lên như một lưỡi dao sắc bén, mang theo vẻ châm chọc:
“Đã chọn vinh hoa phú quý, vậy mà lại không học được cách an phận.”
Liên Phi khóc lóc như lê hoa đẫm mưa:
“Nhưng thần thiếp một lòng một dạ với bệ hạ, chưa từng có hai tâm!”
Thẩm Triệt khẽ cười.
“Ngươi có một lòng hay không… quan trọng lắm sao?”
Mà trong khi đó—
Khi Cao công công tìm thấy ta, ta đang đánh mạt chược với Thẩm Chiêu Nghi.
Ta, Minh Nguyệt, Thiền Quyên, ba người đã thua gần hết tiền lương tháng này.
Ta: “……”
Ta sắp vỡ vụn rồi.
Thẩm Chiêu Nghi cầm chiếc quạt nhỏ, che nửa mặt, khúc khích cười:
“Đa tạ nhường bài.”
Nàng cong mắt, trêu ghẹo:
“Hoàng thượng tìm ngươi đấy, còn không mau đi đi? Nếu cứ quấn quýt mãi ở đây, đến lúc Hoàng thượng trách tội, đừng có kéo ta xuống nước đấy nhé.”
Ta trêu đùa lại, nói nàng chẳng giống một phi tần trong hậu cung chút nào.
Thẩm Chiêu Nghi thản nhiên nhún vai:
“Ta vốn dĩ chỉ là một vụ giao dịch với Hoàng thượng.”
“Hả?”
“Gì cơ?!”
Cả ba chúng ta há hốc mồm, cằm suýt rơi xuống đất.
Chỉ có Cao công công đứng bên cạnh cười khổ.
Hình như… ta vừa phát hiện một chuyện động trời.