Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

“Đây là đồ của tôi! Mấy người không được đụng vào!”

Mẹ tôi ra hiệu bằng ánh mắt:

“Vứt hết ra ngoài! Chúng ta không cần chiếm chút lợi nào từ họ!”

Phùng Lệ chỉ dám lườm nguýt chứ không dám nói câu nào, vì lúc này chẳng còn ai chống lưng cho cô ta.

Mấy anh em bốc vác hành động cực kỳ nhanh nhẹn, thấy gì ném nấy.

Từ ô tô đồ chơi đến bi ve, thẻ bài, đủ loại đắt tiền vung vãi khắp sân.

Tôi và mẹ nhìn mà mắt đỏ ngầu vì tức.
Bố tôi đúng là “chịu chơi”, đồ cho con trai riêng thì không tiếc gì.

A Mao thấy vậy không chịu nổi, gào toáng lên rồi lao ra sân nhặt đống “bảo bối” của mình.

Tiếc là chưa kịp cúi xuống nhặt cái xe đồ chơi, đã bị đồ đạc bay tới đập trúng, hét lên đau đớn.

Mẹ tôi vẫn không dừng lại, liên tục ra lệnh:
“Đồ nhà họ thích thì cứ để họ tự đi nhặt!”

Phùng Lệ thấy con bị đau thì lao ra ôm lấy, hai mẹ con cùng nhau gào khóc trong sân.

Những món đồ vỡ vụn rơi tới tấp như mưa khiến hai mẹ con phải chui lủi trốn né, cuối cùng cũng lủi mất như chó cụp đuôi chạy trốn.

Những nỗi đau chúng tôi từng chịu, giờ họ mới bắt đầu nếm trải.

Mẹ tôi chê đồ họ từng dùng “đen đủi”, bảo người đập hết, thậm chí đổi cả cổng sắt mới.

Cánh cổng đen cũ từng xích hai con chó dữ bị gỡ bỏ, thay vào đó là một cánh cổng đỏ tươi mới toanh.

Cả căn nhà gần như trở thành một đống đổ nát, đồ đạc nát bươm.

Một người trong nhóm khuân vác hỏi mẹ:
“Mấy thứ này có dọn đi luôn không?”

Mẹ chỉ lắc đầu.

Khi ấy tôi chưa hiểu vì sao mẹ lại muốn biến ngôi nhà thành như vậy, thậm chí còn thay cổng mới làm gì khi bên trong đã chẳng còn gì.

Sau này tôi mới hiểu — mẹ chỉ đang tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Ngôi nhà này, mẹ sẽ không coi là “nhà” nữa.

Thứ bị khóa lại không chỉ là đống đồ cũ, mà còn là những năm tháng tuổi trẻ bị phản bội, bị tổn thương và mãi mãi không thể quay về.

Khi mọi việc vừa xong thì đã gần nửa đêm, nhưng người “khách thực sự” thì vẫn chưa xuất hiện.

Mẹ không dám ngủ, ngồi lắng tai nghe từng tiếng động ngoài cửa.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, giọng chửi rủa quen thuộc của bà nội vang lên giữa màn đêm yên tĩnh:

“Đồ đê tiện! Nhân lúc hỗn loạn mà dám chiếm luôn nhà của chúng tao!”

“Tao già đầu thế này mà bị mày đuổi khỏi nhà! Không sợ bị trời đánh à?!”

Chưa kịp chửi dứt câu, từ trong bóng tối có người xông ra quát thẳng:

“Vậy còn bà trốn chui trốn lủi bao năm nay không sợ trời đánh à?”

Bà nội nghe tiếng quen, ngây người tại chỗ.
Bà ngừng luôn mắng chửi, mắt dán vào người bước ra từ bóng tối, run rẩy hét lên:
“Chị cả?!”

“Sao… sao chị tìm được đến đây?!”

Người vừa bước ra chính là chị ruột của bà nội, từng bước tiến đến, chất vấn lớn tiếng:
“Sao tôi lại tìm được đến? Bà sợ gì thế?”

Bố tôi đứng bên cạnh gào lên:
“Bà bị điên à, nửa đêm đến đây làm cái gì?!”

Bà nội giật mình, lúng túng nói nhỏ:
“Dương Minh! Không được nói với bác con kiểu đó!”

Chị bà nội nhìn chằm chằm bố tôi, giọng đầy tức giận:

“Dương Minh à, bố mày chết oan chết uổng, lời hứa với ông ấy tụi mày nuốt sạch! ”

Mẹ tôi đứng trong phòng nghe đến đó thì bật cười:
“Về đúng lúc thật!”

Một bóng người khác cũng trở về giữa bóng đêm — chính là ông nội.
Vừa nhìn thấy chị vợ, ông quay đầu bỏ chạy.

Mẹ tôi hét lên:
“Dương Hóa Quân chạy rồi!”

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên trong đêm khuya yên tĩnh.

Hôm đó, ngôi làng chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy.

Thì ra ông nội nhân lúc bà nội và bố tôi không có nhà, đã lén mò sang nhà bà goá họ Lưu định “thanh toán”.

Không rõ là “lời” hay “lỗ”, chỉ biết ông lỡ tay làm bà Lưu sảy thai, và bị bà ta báo cảnh sát.

Nghĩ bụng chạy về nhà trốn cho an toàn, ai ngờ vừa tới nơi lại đụng ngay người mà bao năm ông trốn tránh — chị vợ.

Chỉ đến lúc ấy, cả làng mới biết — hoá ra trong làng lại đang ẩn náu một… kẻ giết người.

Chị gái của bà nội đã đưa ra bằng chứng từ năm xưa, chứng minh rằng bố ruột của họ đã bị ông nội tôi cố ý mưu sát.

Bà nội không thể tin được, miệng lẩm bẩm như kẻ mất hồn:
“Không thể nào… Năm đó ông ấy nói là bố tự ngã mà mất, sao lại có thể như vậy được!”

Chị của bà nội thì tức giận nói:Đọc fu.I.L tại vi.vutruyen2./net để ủ,ng, hộ t.ác, giả !
“Năm đó, bố đã dặn tôi rằng bà thiếu suy nghĩ, dễ tin người, bảo chuyện gì cũng phải bàn với tôi!”

“Thế mà bà đã làm gì? Bố vừa chết là chôn vội vàng, chẳng báo cho tôi một tiếng, rồi vội vã theo ông ta về đây sống, bà nghĩ mình được cái gì?”

“Bà quên rồi à? Năm đó ông ta chỉ là con rể do bố cưới về nhà mình. Bây giờ lại chính là kẻ đã hại chết bố! Tôi tìm hai người suốt bao nhiêu năm nay rồi!”

Ông nội bị bắt, còn bà nội thì trở thành trò cười trong mắt cả làng.

Câu “nuôi hổ rước họa” chắc chắn là để nói về bà ta.

Sau chuyện đó, mẹ con tôi cũng lấy lại được căn nhà, ao cá và cửa hàng bán cá mà bà ngoại để lại.

Trải qua tất cả những chuyện này, tôi học được từ mẹ hai điều:

Lấy độc trị độc, không được mềm lòng!
Dùng đầu óc tính toán, lấy yếu thắng mạnh!

Mẹ khóa căn nhà cũ lại, dắt tôi lên huyện để tôi đi học.

Bà mở một sạp bán cá ở chợ thực phẩm, nhờ cá tươi, bán đúng giá, phục vụ tốt nên tiếng lành lan xa, chẳng bao lâu mở thêm được mấy chi nhánh nữa.

Còn ao cá thì giao cho dì Lưu trông coi giúp.

Hai người phụ nữ từng bị chèn ép, dựa vào nhau mà sống, từng bước xây dựng cuộc sống mới.

Việc làm ăn ngày càng phát đạt!

Thấy mẹ vất vả kiếm sống vì hai mẹ con, tôi nào dám lười biếng — chỉ biết cố gắng hết sức mà học.

Tùy chỉnh
Danh sách chương