Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g74MprWoc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm đó tôi đã mong có ngày nó ngã lăn ra trước mặt tôi, cuối cùng giờ đã toại nguyện.
Nó còn mặt mũi nào bảo tôi chơi bẩn, rõ ràng là tôi dùng cách của nó… để trả lại cho nó!
Nó còn định mắng chửi thêm, nhưng chưa kịp thì đã bị người trong làng ùa tới đè xuống.
Khi mặt nó cọ sát xuống nền đất toàn sỏi, tôi thầm nghĩ:
“Không chừng nó cố tình đập mặt vào đá cho giống thật.”
Tôi đưa cái chân sưng đỏ do cố tình “vấp ngã” ra, vừa khóc vừa nức nở nói với mọi người:
“Nó định giết con… con sợ lắm… nó nói… nói sẽ giết con!”
Tôi run bần bật, nước mắt nước mũi tèm lem, nói lắp bắp không thành câu, nhìn đúng kiểu bé gái tội nghiệp bị bạo hành.
Đám đông lập tức đứng về phía tôi.
Các bác, các cô trong làng đứng chắn trước tôi, còn A Mao thì bị “dạy dỗ” cả thể xác lẫn tinh thần.
Tôi không nỡ nhìn cảnh thê thảm của nó, chỉ nhắm mắt lại khóc lớn.
Bà nội chen qua đám đông, ôm lấy thằng cháu cưng, vừa nhìn thấy mặt nó máu me bê bết liền gào lên:
“Gọi cấp cứu! Gọi cấp cứu mau!”
Mẹ tôi cũng vội chạy đến, kiểm tra tôi từ đầu đến chân, sau đó quay sang quát bố và Phùng Lệ đang đến muộn:
“Con trai anh bị thương nặng đến vậy mà còn không mau đưa đi viện!”
Bà nội tức tối không chịu nổi, chạy theo vào bệnh viện, thấy cháu mình bị khâu đến mười mũi thì lập tức gọi công an.
Mười mũi, gấp đôi năm mũi năm xưa của tôi – cũng coi như công bằng rồi!
Khi cảnh sát đến điều tra, cả làng đều đồng loạt đứng ra làm chứng cho tôi.
Ai cũng nói A Mao là người định đánh tôi trước.
Tôi khóc lóc kể lại:
“Nó nói sẽ giết cháu, nói cháu cướp tài sản nhà nó… còn ghen tị vì cháu học giỏi hơn…”
“Cháu chạy đến rớt cả dép, nếu không phải nó tự vấp ngã thì chắc cháu đã chết rồi!”
Có người đứng ra nói tận mắt thấy A Mao nhặt đá trước cửa nhà.
Có người nói nghe rõ nó đòi giết tôi.
Còn có người vỗ ngực bảo chứng kiến tận mắt nó tự vấp ngã.
Sau đó, một bác hàng xóm còn kể hết đầu đuôi với công an về mối quan hệ giữa hai đứa tôi, sự khác biệt cuộc sống, nhân cách và thậm chí hé lộ cả chuyện năm xưa ông nội tôi cố tình gây thương tích.
Cuối cùng, cảnh sát kết luận: A Mao cố ý gây thương tích không thành, tự làm tự chịu.
Chi phí chữa trị tự lo.
Nghe nói, khi A Mao nằm viện nghe được kết luận của cảnh sát, tức đến mức gào lên:
“Tôi sẽ giết luôn cả cảnh sát!”
Nghe mà xem, đúng là giọng điệu ngông cuồng!
Lời gì nó cũng dám nói ra miệng.
Cuối cùng, công an phải cảnh cáo bố mẹ A Mao rằng: nếu còn không biết dạy con, thì chỉ còn cách để người khác dạy giùm – tức là đưa nó đi trại giáo dưỡng.
Người trong làng vỗ tay reo lên:
“Cảnh sát vạn tuế! Cuối cùng cũng có người dạy được thằng rác rưởi này!”
Ai nấy đều mắng bà nội là “cha mẹ không ra gì”, nuôi ra một đứa cháu muốn giết người, đến cả cảnh sát cũng dám đòi giết!
Mẹ tôi nghe dì Lưu kể lại mà cười nghiêng ngả, nước mắt chảy ròng ròng, cuối cùng ôm bụng lăn lộn trên giường cười không dứt.
Chờ dì Lưu đi rồi, mẹ tôi vẫn còn cười hỏi tôi:
“Nếu cái chân đó con không đá trúng, thì tính sao hả?”
Tôi trợn mắt:
“Sao lại không trúng được? Cú đá đó là thành quả bao nhiêu lần luyện tập đó mẹ! Cả huấn luyện viên còn khen con học đúng tinh túy đấy chứ!”
Mẹ tôi nhìn tôi đầy nghiêm túc:
“Ừ, mẹ phải gọi lại cho huấn luyện viên, học phòng thân vẫn chưa đủ, nhỡ lại gặp mấy thứ cặn bã kiểu đó nữa thì sao!”
Tôi gào lên trong bất lực:
“Không phải chứ mẹ! Con đã học đến mức tinh thông rồi, tha cho con đi mà!”
Từ sau khi tôi bị thương, mẹ cho rằng chẳng ai có thể bảo vệ chúng tôi, thế là bắt đầu cho tôi học võ phòng thân từ nhỏ.
Mà tôi thì học cái gì cũng nhanh, thông minh lanh lợi, học cái gì là giỏi cái đó.
Và chuyện học võ đó vẫn kéo dài cho đến tận sau này.
Ba năm sau, tôi thi đậu vào trường đại học A – ngôi trường mơ ước của mình – với số điểm 685.
Ngày mẹ tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, bà bắt đầu tất bật chuẩn bị đủ thứ.
Bà cho người trùng tu lại mộ ông bà ngoại, đốt pháo quanh mộ tạ ơn tổ tiên phù hộ. Nhà họ Hồ đúng là “tổ tiên hiển linh”.
Rồi bà cho san bằng căn nhà cũ đã khóa kín 10 năm, xây lại nhà mới với bức tường cao ba mét bao quanh.
Nhà bà nội ở phía sau giờ chỉ biết đứng ngoài nhìn bức tường cao chót vót của chúng tôi mà tức đến giậm chân.
Mẹ còn mời cả trưởng thôn, tổ chức tiệc ăn ba ngày ba đêm, ngay cả mấy con mèo chó đầu làng cũng có phần ăn thịt.
Duy chỉ không cho nhà bà nội bước chân vào.
Có người bàn tán:
“Ai nói con gái không bằng con trai? Giờ nam nữ bình đẳng bao nhiêu năm rồi. Sau này con gái nhà tôi cũng phải học đại học!”
Cũng có người mỉa mai:
“Cái nhà họ Dương đúng là chẳng biết suy nghĩ gì. Vứt của quý đi, rước giẻ lau về làm báu vật, rồi đuổi mẹ con có phúc có tài ra khỏi nhà!”
Thậm chí có người còn nói bóng gió:
“Đã có lần cặp bồ lúc còn chồng, ai biết sau này có ‘vớ’ thêm thằng khác không?”
Lời đồn ngày càng lan rộng, đến mức Phùng Lệ ra đường cũng bị người ta chỉ trỏ xì xầm.
Cuối cùng cũng bị người ta bắt gặp – cô ta với ông Trương làm nghề mổ heo ngoài đầu làng… cùng nằm chung một giường.
Bố tôi khi tận mắt chứng kiến cảnh đó, đôi mắt đỏ rực vì tức giận, túm lấy Phùng Lệ đang còn thản nhiên mặc đồ nói:
“Không có bản lĩnh thì đừng trách tôi quyến rũ người khác! Ông lúc trước chẳng cũng nói y chang như vậy với con vợ cũ đã chết sao?”
Phùng Lệ sai trăm đường, nhưng sai lầm lớn nhất là đã xem thường sức chịu đựng của một kẻ hiền lành.
Bị sỉ nhục đến tận cùng, bố tôi cầm lấy con dao mổ heo, chém Phùng Lệ như chém súc vật.
A Mao – tận mắt thấy bố mình giết chết mẹ ruột – từ đó phát điên thật sự.
Chuyện này nhanh chóng lên trang nhất các tờ báo địa phương.
Bố tôi và ông nội – cuối cùng cùng bước trên con đường không lối về.
Bà nội một thân một mình ở nhà chăm thằng cháu điên, lại còn thường xuyên bị nó tấn công.
Nghe nói cuộc sống khổ sở vô cùng.
Còn tôi và mẹ rời khỏi nơi ấy, đến một thành phố mới, bắt đầu lại cuộc đời.
Mẹ mở một nhà hàng đặc sản hải sản – cá tươi là chủ đạo.
Quản lý chính là dì Lưu – người từng là bà goá năm xưa.
Dì Lưu đã làm việc cho mẹ từ lâu rồi.
Kể từ lần mất đứa con và ông nội bị bắt, tất cả đều là nhờ dì Lưu bí mật cung cấp thông tin cho mẹ.
Năm xưa, bà từng bị ông nội khống chế, ông dùng chuyện đã giết bố vợ ra uy hiếp bà.
Có lẽ ông nội không bao giờ ngờ được, hai người phụ nữ từng bị số phận vùi dập lại có thể liên minh với nhau.
Mà vũ khí ông dùng để khống chế người khác, cuối cùng lại trở thành lý do khiến ông thân bại danh liệt.
Nhân quả xoay vần, ai nói trước được điều gì?
Mẹ và dì Lưu cùng nhau cạn ly, vừa cười vừa kể về những ngày cũ và hiện tại.
Những vấp ngã tưởng như không vượt qua nổi, rồi sẽ có ngày bạn có thể mỉm cười mà kể lại.
Giống như trong Shawshank Redemption từng nói:
“Đau khổ chỉ là tạm thời, tương lai mới là điều đáng mong đợi.”