Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bật khóc, gật đầu:
“Ừ… chị hứa. Chúng ta đều sẽ sống vì chính mình.”
Bỗng mẹ lên tiếng, giọng lạnh băng đến rợn người:
“Tao cứ nghĩ mày cũng chẳng khác gì đám người trong làng.”
Cuối cùng bà ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt là sự thanh thản mà tôi chưa từng thấy:
“Cũng coi như… làm được một chuyện khiến tao hài lòng.”
Tôi đứng lặng.
Hồi nhỏ, tôi học nấu nướng, quét dọn, mọi việc chỉ để mong mẹ khen một câu.
Nhưng mẹ luôn lạnh lùng, luôn châm chọc, chưa từng dịu dàng với tôi một lần.
Không ngờ rằng, đến cuối cùng… tôi lại nhận được sự thừa nhận của mẹ trong hoàn cảnh này.
Mẹ nhìn về phía các cảnh sát, rồi làm một hành động không ai ngờ đến.
Bà đưa tay ra, giọng bình tĩnh lạ thường:
“Tôi tự thú. Tất cả những chuyện xảy ra trong làng… đều do tôi làm.”
Bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát và cứu thương. Cảnh sát tiếp tục khám xét, phát hiện ra 27 người phụ nữ bị buôn bán vào làng.
Phần lớn trong số họ đã thần trí không còn minh mẫn.
Khi được đưa lên xe cấp cứu, có người bật khóc nức nở, có người chỉ ngơ ngác nhìn quanh, như thể chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ tôi và Minh Trân cũng bị đưa đi. Còn tôi, ở lại chờ tin tức với tâm trạng hoang mang, lo lắng.
Chiều hôm đó, nữ cảnh sát trao cho tôi một cuốn nhật ký đã cũ, bìa giấy ố màu, trên trang đầu viết một cái tên lạ: Lâm Thư Dao.
Ngày tháng: 20 năm trước.
Tôi vô thức nhận lấy, rồi hỏi:
“Có kết quả rồi sao?”
Cô cảnh sát khựng lại trong thoáng chốc, rồi chậm rãi nói:
“Trước hết, tôi mong cô hãy đọc cuốn nhật ký này. Đây là những gì xảy ra… trước khi mẹ cô ‘kết hôn’ với cha cô.”
Có thể nhận ra chủ nhân cuốn nhật ký là người không kiên trì, phần lớn các trang còn trắng trơn, chỉ viết vài dòng ở những trang đầu.
Ngày 15 tháng 6 năm 1998 Hôm nay thầy hướng dẫn nói bài luận văn của mình có cơ hội được đăng báo.
Tối đi dạo với mấy bạn cùng phòng ở Bến Thượng Hải, cảnh đêm ở Thượng Hải thật sự rất đẹp.
Hôm nay đàn anh tỏ tình với mình. Mình chưa trả lời ngay. Yêu đương là chuyện nghiêm túc, mình muốn suy nghĩ kỹ đã.
Tay tôi run rẩy khi cầm cuốn nhật ký trong tay.
10
“Chúng tôi rất tiếc phải thông báo, mẹ cô… cũng đã qua đời.”
“Sau khi khám nghiệm tử thi, phát hiện mẹ cô trúng cùng loại độc với những người dân trong làng.”
“Qua điều tra ban đầu, có khả năng hôm đó là ngày làng tổ chức tiệc mừng, mẹ cô đã lén thu thập ô đầu (một loại độc dược tự nhiên), phơi khô rồi tán thành bột, trộn vào đồ ăn và rượu.”
Viên cảnh sát nói rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, nhưng tôi gần như không nghe lọt tai câu nào.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn ra gốc cây ngoài cửa sổ, bất giác nhớ lại thời thơ ấu — khi mẹ thường ngồi ngẩn người dưới tán cây đó.
Bây giờ tôi mới hiểu, thứ bà nhìn… chưa bao giờ là cái cây, mà là khoảng trời nhỏ phía sau tán lá kia.
Cảnh sát hỏi tôi:
“Cô có muốn đến nhìn mặt người quá cố lần cuối không?”
Tôi lắc đầu:
“Không cần đâu. Có thể… mẹ cũng chẳng muốn nhìn thấy tôi.”
Tôi cuối cùng cũng hiểu, mình chính là “giọt nước tràn ly” khiến mẹ buông xuôi thực tại.
Và năm năm sau, Minh Trân — thông minh, ham học — đã đem đến cho bà chút hy vọng mới.
Vụ án khép lại, nhưng dư chấn mà nó để lại là rất lớn.
Trong một thời gian dài sau đó, công an tăng cường điều tra các vụ buôn người trên toàn quốc.
Thương tích của Minh Trân cũng đã dần ổn định.
Nhưng bác sĩ nói, tử cung của em bị tổn thương nghiêm trọng — rất có thể… sẽ không thể có con nữa.
“Không sao đâu.” Em nói, giọng bình thản.
Ngày hôm ấy, tôi lại bị đau bụng vì ăn bậy, đầu óc choáng váng.
“Nhưng… so với những cô gái mãi mãi không bước ra khỏi hang đó, chúng ta đã may mắn hơn rất nhiều rồi.”
Tôi đưa cho Minh Trân xem tấm ảnh mẹ khi còn trẻ.
Em nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi sáng, tràn đầy sức sống của người phụ nữ trong ảnh — nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ba ngày sau, tôi và Minh Trân đứng ở Bến Thượng Hải.
Dòng sông đục ngầu cuồn cuộn, những toà nhà cao tầng phía bên kia ẩn hiện trong làn sương mù dày đặc.
Chúng tôi lần theo địa chỉ ghi trong nhật ký, tìm đến ngôi trường mà Lâm Thư Dao từng theo học.
Tôi đứng trước cổng trường, nhìn những cô gái trẻ ăn mặc thời trang, khoác ba lô xinh xắn, ríu rít bàn chuyện bài vở, phim ảnh, cuối tuần…
Tôi chần chừ, không dám bước vào.
Cuối cùng, hai chị em ngồi thật lâu trong một quán cà phê gần trường.
Tôi nói với Minh Trân:
“Chị không hợp đi học đâu. Hay là chị làm việc, kiếm tiền cho em học tiếp. Em thi vào đúng trường này nhé.”
Minh Trân ngẫm nghĩ một lát, rồi mỉm cười:
“Được. Em sẽ đền đáp chị gấp đôi.”
Chúng tôi nói rất nhiều, nhưng không ai nhắc đến ngôi làng ấy, cũng chẳng ai nói về những cô gái đã bỏ mạng trong bóng tối.
Nhưng tôi biết… cả đời này, chúng tôi sẽ không thể quên.
Mẹ đã mất 20 năm để lên kế hoạch cho một cuộc báo thù.
Ngày bà bỏ thuốc độc vào thức ăn, có lẽ bà rất bình tĩnh.
Giống như cái cách bà ngồi lặng lẽ trong sân nhìn về khoảng trời nhỏ kia — lặng lẽ, không ai đoán nổi.
Sau đó, chúng tôi đến đồn công an một lần nữa để hoàn tất lời khai.
Nữ cảnh sát phụ trách vụ án kể với chúng tôi, nhờ những manh mối mà Lâm Thư Dao để lại, họ đã triệt phá được cả một đường dây buôn người lớn.
Tôi gật đầu, trong đầu hiện lên ánh mắt mẹ nhìn tôi lần cuối cùng.
Khoảnh khắc ấy… cuối cùng bà đã thật sự công nhận tôi là con gái của bà.
Trên đường trở lại bệnh viện, Minh Trân bất chợt hỏi:
“Chị à… chị nghĩ mẹ lúc cuối cùng có thấy vui không?”
Tôi trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
“Có chứ. Khi bà nhìn thấy từng tên súc sinh đó ngã gục xuống.”
Minh Trân bật cười, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt em — trẻ trung, trong sáng, và đầy hy vọng.
Cuộc đời phía trước… vẫn còn rất dài.
New 2